Cậu biết ba vị trong đó, hai vị đạo sĩ lưng đeo trường kiếm là Trường Minh Trường Nhân, còn một vị là Huyền Âm trước đó đã từng gặp một lần.
Thêm Huyền Nguyên ở một bên, còn có Huyền Dương là mình, năm vị ký danh đệ tử trong Thanh Phong quan hôm nay đều tập hợp ở trong này.
"Quy củ Thanh Phong quan, ăn không nói tắm không nói, dùng cơm xong ta sẽ dạy ngươi những cái khác." Huyền Nguyên nói xong liền ngồi xuống cùng ăn cháo.
Lý Hỏa Vượng ngồi xuống bưng lên cái bát gốm đen uống một ngụm, ánh mắt yên lặng quan sát hành vi cử chỉ các sư huynh khác.
Những người này diện mạo không giống nhau, bộ dạng không quá bắt mắt cũng không quá xấu xí. Nhưng bọn họ mặc đạo bào ngồi cùng một chỗ, Lý Hỏa Vượng luôn cảm giác có chút là lạ.
Khi nhìn thấy Huyền Âm một bên chà mũi một bên dùng sức lau nước mũi, còn hai vị sư huynh khác thì nhíu mày, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc phản ứng lại, khí chất bọn họ không giống nhau.
Trong những người này có người nhìn thư sinh hơn một ít, lại có người các đốt ngón tay thô to nhìn qua là quen làm việc nặng.
" Năm vị đệ tử này là Đan Dương Tử thu nhận ở nơi nào vậy? Không lẽ là từ trong thuốc dẫn giống như là mình?"
Từng người buông bát không xuống, sư huynh khác không liếc mắt nhìn sư đệ Huyền Dương mới tới một cái nào, đi nhanh về phía cửa.
Chờ Huyền Nguyên cơm nước xong dẫn theo Lý Hỏa Vượng tiếp tục giới thiệu ở trong Thanh Phong quan, từ đó biết được, năm vị ký danh đệ tử phân biệt phụ trách vị trí khác nhau trong đạo quan.
Có người phụ trách quản lý đạo đồng, có người phụ trách ra ngoài mua đồ, còn có phụ trách chăn nuôi Hắc Thái Tuế, thậm chí vài vị tư lịch sâu còn phải thân kiêm nhiều chức.
Vốn không bận rộn như vậy, đáng tiếc trước đó đã chết cả một đám người, nên trách nhiệm của những người này cũng chỉ có thể phân ra cho những đệ tử còn lại.
Trách nhiệm của Lý Hỏa Vượng tự nhiên không cần phải nói, tất cả những chuyện trong phòng vật liệu đều là cậu phụ trách, mà tất cả những gì đệ tử bọn họ làm đều là vì hỗ trợ sư phụ thành tiên.
Cứ như vậy đi dạo cả ngày, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc từ chỗ Huyền Nguyên đã có nhận thức chi tiết đối với toàn bộ đạo quan.
Lý Hỏa Vượng ghi nhớ chuyện này ở trong lòng, nơi này không hề là ảo giác có thể rời đi bất cứ lúc nào nữa, mình có thể giết chết Đan Dương Tử hay không, tin tức này nói không chừng có thể phát huy tác dụng quan trọng.
Ở chung một ngày, quan hệ giữa Huyền Nguyên cùng Lý Hỏa Vượng thoáng có chút tốt hơn, hai người đang ở từ điện Chính Nhất trở về.
"Huyền Dương sư đệ, thật ra không cần thiết phải khẩn trương như vậy, công việc của ngươi sẽ không quá bận rộn, sư phụ cũng không phải mỗi ngày đều luyện đan."
"Ồ? Còn xin Huyền Nguyên sư huynh giải thích nghi hoặc."
"Chuyện luyện đan này là có quan hệ chặt chẽ với thiên tượng thời thần, có vài thứ đan dược phải là thời thần cố định mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, ví dụ như hôm nay và ngày mai sẽ không luyện đan, nhưng ngày mốt lại là ngày rất tốt."
"Ai da, dù sao nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu, ảo diệu trong đó rất là phức tạp, đi theo sư phụ xem mà học tập đi."
"Ồ, thì ra là thế." Lý Hỏa Vượng làm bộ suy tư lúc này nghĩ đến chuyện khác.
Đan dược mà Đan Dương Tử cho mình rõ ràng là có tác dụng, cái này cũng đại biểu pháp tắc thế giới này hoàn toàn không giống với thế giới của mình.
Nếu muốn đối phó Đan Dương Tử, chuyện cậu còn cần hiểu biết đối với một thế giới lạ lẫm là rất nhiều.
"Người tu chân trong tiểu thuyết? Không giống, nào có người tu chân lấy người luyện đan? Nào có người tu chân còn cần nô dịch phàm nhân để hiệp trợ bản thân thành tiên?"
"Hơn nữa dựa theo lệ thường, tu tiên môn bình thường không phải nên cho mình một quyển công pháp cơ sở sao? Vì sao không có cái gì cả?"
Theo hiểu biết của Lý Hỏa Vượng đối với nơi này, thì thấy đạo quan này rất quái, hoàn toàn không có bộ dáng người tu đạo ở trong suy nghĩ của cậu.
"Đúng rồi, Huyền Dương sư đệ, sư huynh ta dạy cho ngươi điều này, ngươi tốt nhất chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi chuyện ở trước khi sư phụ mở miệng."
"Ví dụ như đan dược ngày hôm qua, bởi vì ngươi phát tác cơn điên, đã bỏ lỡ canh giờ, hôm sau ngươi phải đưa đến sớm, nếu không thì làm sao mà xin lỗi sư phụ đây?"
"Đừng nhìn sư phụ hỉ nộ vô thường, nhưng ngươi chỉ cần nịnh ông ấy cho tốt, tự nhiên sẽ có cho tốt cho ngươi."
"Chuyện ngày hôm qua?" Lý Hỏa Vượng ngẩn ra một chút.
"Đúng vậy, thế nào, ngươi đã quên sao? Ngày hôm qua sư phụ bảo ngươi làm cái gì?"
"Bạch. . . . . Bạch Linh Miểu." Lý Hỏa Vượng đồng tử nháy mắt co rút đến nhỏ nhất, trước đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng chuyện này vẫn chưa có chấm dứt.
Nếu mình không nghĩ ra biện pháp trước ngày mai, cô gái bạch tạng kia sẽ giống như toàn bộ thuốc dẫn, bị giã thành thịt nát!