Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phàm dắt ngựa đi, cau mày nhìn bản đồ trong tay.

"Bản đồ mà lão Quách đưa cho liệu có đúng không nhỉ."

"Từ năm nào đây?"

Không phải hắn nghi ngờ lão Quách, mà là bản đồ mà lão Quách đưa cho so với tình hình xung quanh không được giống lắm. Hắn luôn cảm thấy bản thân đang đi sai đường, nhưng đang ở nơi xa lạ thế này, cũng rất khó để xác định được.

Lão Quách đánh dấu vào bản đồ, Bách Cương tông đặc biệt dùng màu đỏ khoanh vào, có nghĩa là kẻ thù.

Ngoài ra còn có mấy chỗ sơn môn, cách nhau khá xa.

Dần dần vậy, hắn nhìn thấy phía trước có một số người, dắt ngựa, chậm rãi bước đi.

Có nam có nữ, mặc đồ cũng không tồi, người đeo binh khí, vừa nhìn đã đã biết nhiều năm hành tẩu giang hồ. Hắn bèn để ý, bên ngoài lòng người hiểm ác, chưa chắc sẽ không có người chặn đường cướp tiền.

Lâm Phàm định coi như người qua đường, đi thẳng qua. Nhưng...

"Vị công tử này xin dừng bước." Nam tử dắt ngựa chủ động bắt chuyện với Lâm Phàm.

Nam tử này tướng mạo bình thường, giữa hai hàng lông mày có chút khí khái anh hùng, khi nhìn thấy Lâm Phàm thì chủ động bước tới bắt chuyện.

"Ngươi gọi ta?" Lâm Phàm hỏi.

"Đúng vậy, vị công tử này có phải muốn đi Ninh thành không?" Nam nhân dò hỏi.

Ninh thành?

Lâm Phàm bất ngờ, xem lại bản đồ, phát hiện đúng là có ký hiệu của Ninh thành, chỉ là Ninh thành này lại ở hướng khác, cho dù trái đất có là hình cầu, sợ là cả đời này hắn đi mãi cũng chẳng tới.

Đáng chết, lão Quách hại ta.

Hắn nhẹ nhàng thu lại bản đồ, chuẩn bị tìm một chỗ vứt, thứ bản đồ vô dụng, lại còn xem lâu như vậy, thật là mất thời gian.

"Đúng vậy, các ngươi có chuyện gì?" Lâm Phàm đáp.

"Tại hạ Vương Bảo Phong." Vương Bảo Phong chắp tay nói, sau đó chỉ về phía ông già đang cưỡi ngựa nói: "Đây là gia phụ, đây là vợ ta, còn lại đều là tùy tùng."

"Ừm, Lâm Phàm."

Lâm Phàm không biết đối phương tự giới thiệu là muốn làm gì, nhưng giang hồ nói lời khách sáo, chào hỏi lẫn nhau là việc rất bình thường.

"Lâm công tử, liệu có thể giúp đỡ chúng ta không, trên đường xe ngựa của chúng ta bị rơi vào bùn lầy, đã hư hỏng, có thể tiện đường đưa chúng tôi đến Ninh thành được không?"

Lâm Phàm nghĩ ngợi, hắn đang muốn tìm sơn môn, nhưng bản đồ lại vô dụng, dò hỏi người khác cũng là một lựa chọn không tồi. Hắn đánh giá kĩ những người này, cũng không giống với người xấu, cho dù là khí chất nội liễm, tuy nhiên cũng không cảm thấy có gì khác thường.

"Lâm công tử yên tâm, chúng ta không phải người xấu, không hề có ác ý, Vương gia ta cũng có chút danh tiếng ở Ninh thành, nhất định không phải là đạo phỉ giả trang." Vương Bảo Phong nói.

"Được, lên đi."

"Đa tạ."

Đương nhiên, việc điều khiển ngựa cũng giao cho Vương Bảo Phong làm chủ.

Trong xe ngựa, ba người bọn họ lộ ra nụ cười hữu hảo với Lâm Phàm.

"Nghe ngữ điệu nói chuyện của Lâm huynh không giống với người của Ninh thành." Vương Bảo Phong bắt chuyện.

"Ừm, ta từ thành Hà Tân sang đây."

"Ta từng đến nơi đó, đúng là một tòa thành không tồi, hai bên là nước bao quanh, đường thủy rất phát triển, buôn bán phồn hoa."

Vương Bảo Phong nói đến cái tốt của thành Hà Tân, người bản địa rất thích nghe người khác khen quê hương của họ, đây cũng là một cách để lôi kéo quan hệ.

Lâm Phàm gật đầu, coi như là đồng tình với ý của hắn ta. Vương Bảo Phong phát hiện vị Lâm công tử này không thích nói chuyện, có chút lạnh nhạt với người khác, lẽ nào trong lòng hắn có chút nghi ngờ, cho rằng chúng ta không phải người tốt?

Đột nhiên, có tiếng chân ngựa vang lên, dày đặc.

Xe ngựa cũng dừng lại.

"Lão gia, người của quan phủ đã chặn đường chúng ta." Tiếng tùy tùng từ bên ngoại gọi vào.

Lâm Phàm đi ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy một đám người quan phủ mặc quan phục bao vây quanh xe ngựa. Gặp phải tình huống này, khiến hắn có một ý nghĩ, người mà đám người này muốn bắt là phạm nhân bỏ trốn.

Lúc hắn đang hoài nghi về việc này, Vương Bảo Phong bước ra, nhìn vị quan phủ dẫn đầu nói: "Tại hạ Vương Bảo Phong của Ninh thành, không biết các vị có việc gì?"

"Vương gia của Ninh thành?" Quan phủ dẫn đầu là một nam nhân trung niên, ghì cương ngựa, nhìn Vương Bảo Phong.

"Đúng rồi."

"Gần đây có một đám thổ phỉ đang hoạt động, các ngươi cẩn thận một chút, đi thôi."

Ngay lập tức, đám người quan phủ tiếp tục đi về phía trước. Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì lại phải đại khai sát giới.

Vào đến trong xe ngựa, Vương Bảo Phong lắc đầu: "Thật là, bây giờ năng lực của quan phủ cũng thật kém, vậy mà lại để thổ phỉ hoành hành bá đạo, cũng không biết lúc nào sẽ kết thúc."

Sau khi xác thực thân phận của đối phương, Lâm Phàm không còn cảnh giác như trước nữa.

Xuyên qua vùng đất lầy lội, tiến vào khu rừng rậm. Cây cối xung quanh mọc xanh tươi, con đường mà bọn họ đi quanh năm đều có người đi qua, dần dần tạo thành lối mòn, giống như chia tách cả khu rừng.

Sắc trời dần tối đi.

"Lâm huynh, trời tối đi đường không ổn, chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại bắt đầu lên đường." Vương Bảo Phong nói.

"Ừm, cũng được." Lâm Phàm đáp lời.

Nhóm người này đã chuẩn bị rất đầy đủ, những vật tư họ mang theo chứng tỏ họ biết rõ sẽ phải đi qua nơi này, đã chuẩn bị một vài tấm thảm, tìm về vài viên gạch, xếp thành hố lửa, nhóm lửa, không những có thể sưởi ấm, hơn nữa còn có thể đuổi được thú hoang.

Vợ của Vương Bảo Phong đoan trang hiền thục, chia cho tùy tùng bánh ngọt, sau đó đến cạnh Lâm Phàm, giọng nói nhẹ nhàng: "Lâm công tử, ăn chút bánh ngọt đi."

Vương phu nhân xé một mẩu bánh, cho vào mồm ăn, một lát sau, mỉm cười nói: "Chút bánh ngọt này đều là lúc ta rời đi, tự tay làm, mùi vị không tệ đâu."

"Cảm ơn." Lâm Phàm đáp.

Vị Vương phu nhân này đúng là một người lịch sự, biết rằng trong lòng hắn có hoài nghi, nên ăn ngay trước mặt, hơn nữa còn thể hiện một cách rất tự nhiên thoải mái.

"Lâm huynh, xin mạo muội hỏi, ngươi đến Ninh thành có việc gì vậy?" Vương Bảo Phong vừa nhìn đã biết Lâm Phàm không tầm thường, không giống kiểu người thông thường, nhưng cũng tuyệt đối không phải là thổ phỉ.

"Tìm sơn môn, thử xem có gia nhập được không." Lâm Phàm đáp.

"Không ngờ rằng Lâm huynh lại muốn gia nhập sơn môn, tại đây ta xin chúc mừng Lâm huynh trước." Vương Bảo Phong chúc mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK