Người trong sơn môn có địa vị phi phàm, nhìn Kình Lôi minh có vẻ là bá chủ của thành Thiên Cửu, nhưng so sánh với địa vị của sơn môn thì vẫn có sự chênh lệch.
Liễu Nhập Thế lại dám ra tay với một Kình Lôi minh có bối cảnh sơn môn, chẳng lẽkhông sợ vị Đại công tử kia trở về, trực tiếp tháo đầu chó của hắn xuống sao.
Hôm nay nhờ lá thư mới biết được.
Cũng đã điều tra rõ ràng.
Đại công tử của Kình Lôi minh đã chết.
Cho dù có bị sơn môn nhìn trúng, hắn ta vẫn phải tự đi trên con đường của mình, chỉ cần sơ ý một chút đã bị chém giết ở bên ngoài.
Thiên kiêu trên thế gian không ít.
Nhưng có thể đi đến cuối cùng mới là người thắng chân chính.
“Lâm Phàm, ngươi nói nếu vị Đại công tử này bị sơn môn tự mình mang đi, chứng tỏ hắn ta nhất định sở hữu thiên phú mà người thường không có, dù vậy thì hắn vẫn chết, có thể thấy rất nguy hiểm, ngươi còn muốn rời khỏi thành Thiên Cửu sao?"
“Với thực lực của ngươi bây giờ, chỉ cần bị người ngoài biết, tuyệt đối có thể trở thành bá chủ lớn nhất thành Thiên Cửu, đến lúc đó thì tiền tài, địa vị, quyền thế, tất cả đều duỗi tay là có thể chạm tới.”
Quách Chính Đường muốn biết suy nghĩ của Lâm Phàm.
Nếu để cho lão lựa chọn… Nghĩ lại nghĩ, có lẽ còn sẽ chọn ở lại thành Hà Tân.
“Ông nhìn mặt đất.” Lâm Phàm chỉ vào mặt đất, không biết từ khi nào đã xuất hiện một đội quân kiến đang di chuyển.
“Sau đó thì?”
Bộp!
Lâm Phàm đạp một chân xuống, dẫm chết con kiến dẫn đầu.
Con kiến dẫn đầu: ???
Quách Chính Đường thấy cảnh như vậy, sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên đã rõ ràng: “Thật đúng là hình ảnh sống động.”
Ngay lúc lão chuẩn bị chuyển đề tài.
Lời nói kế tiếp của Lâm Phàm tựa như mũi tên nhọn đâm thủng trái tim lão, còn hung hăng khuấy, đau đến tê tâm liệt phế.
“Lão Quách, ông đã từng giống như con kiến dẫn đầu vậy, cho rằng không có đối thủ tại mảnh địa phương này, người người nghe lời, phong cảnh vô hạn. Nhưng ta đạp một chân này xuống, ông chống đỡ được sao.”
“Ta không muốn trở thành con kiến này, mỗi ngày đồ ăn mà chúng tìm kiếm chỉ là hạt gạo chúng ta rơi xuống, tầm cỡ con muỗi, cái ta muốn chính là mảnh trời đất càng rộng lớn, nơi có những thứ khó có thể tưởng tượng."
Mục tiêu của Lâm Phàm rất rõ ràng, biết tiếp theo muốn làm cái gì.
Sau đó hắn nhìn về phía lão Quách, hy vọng lão Quách có thể đồng quan điểm với lời hắn vừa nói.
Lại phát hiện lão Quách nhìn hắn với vẻ mặt đầy u oán.
Tựa như oán phụ không được thỏa mãn vậy.
“Sinh động thì có chút sinh động đấy, nhưng có thể đừng suốt ngày lấy ta ra so sánh được không, số tuổi này của ta chịu không được." Lão Quách bất đắc dĩ nói.
Lâm Phàm nói: “Lão Quách, ta chỉ nói ví dụ.”
“Ví dụ cũng không thích.” Quách gia oán trách nói.
Lâm Phàm: “…”
Nói cũng đúng, luôn lấy đối phương ra ví dụ quả thực không tốt lắm.
Ban đêm.
Quán rượu Vân gia.
Lâm Phàm bày ra mấy bàn tiệc rượu, mời đều là huynh đệ nhà mình, không có người khác. Hắn dặn dò chưởng quầy mang đồ ăn và rượu tốt nhất lên chiêu đãi các huynh đệ.
Trong bữa tiệc.
Quách Chính Đường nhìn cảnh tượng náo nhiệt, lại nhìn về phía Lâm Phàm.
Lão biết Lâm Phàm phải đi.
Mảnh trời đất không rõ còn cần hắn xông pha, mà những bang chúng đi theo hắn còn chưa biết chuyện này.
Lúc này.
Lâm Phàm đứng dậy, hai tay nâng chén, nhìn một vòng chung quanh rồi nói: "Nhờ có các vị huynh đệ để mắt đến, ta uống hết chén này."
Các bang chúng vốn đang náo nhiệt thấy Lâm tinh anh nâng chén nói chuyện đều giữ yên lặng, sau đó nhìn Lâm Phàm uống một hơi cạn sạch, vỗ tay kêu to.
Hiện tại tình hình Kình Lôi minh như thế nào, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Quả thực rất loạn, đấu tranh cũng đã đặt tới trên mặt bàn.
Thậm chí càng chơi càng lớn.
Mỗi ngày đều có thể thấy xác chết ở đầu đường.
Trong lòng mọi người đều cân nhắc, chỉ không nói ra mà thôi.
Mà kho hàng chính là nơi bọn họ tự nhận là an toàn nhất, như thế ngoại đào nguyên ngăn cách hẳn với Kình Lôi minh, không cùng một mảnh trời đất.
Lâm Phàm uống hết rượu trong chén, miệng chén hướng xuống, lớn tiếng nói: “Đêm nay cứ uống thoải mái, không say không về.”
“Được.”
“Lâm tinh anh hào sảng.”
“Không say không về.”
Hoàng Chương ôm bang chúng bên cạnh trước bàn, tâng bốc lẫn nhau, lôi kéo quan hệ. Ban đầu quan hệ giữa gã với những bang chúng không được tính là tốt, nhiều nhất cũng chỉ sơ giao, nhưng từ sau khi ở tại kho hàng thì gã bắt đầu lôi kéo bọn bang chúng mới tới, quan hệ rất tốt, trong thời gian ngắn mà có thể làm được loại trình độ này, năng lực không nhỏ, tuyệt đối không phải người thường.
Sau một lúc.
Nên uống nhiều cũng đã uống nhiều.
Mọi người tốp năm tốp ba kề vai sát cánh trở về.
Sắc mặt Lâm Phàm chỉ ửng đỏ, không khác ngày thường là bao, hắn tính tiền với ông chủ rồi chuẩn bị trở về cùng với lão Quách.
Mà ngay khi hắn đi đến cửa quán rượu.
Ngô Tuấn rời đi với bang chúng lúc nãy đã quay trở lại: “Lâm ca…”
Trước kia đều gọi Lâm huynh, nhưng bây giờ lại kêu Lâm ca.
Địa vị lại cao hơn ư?
“Sao không về cùng với bọn họ, không sao, chúng ta về chung đi.” Lâm Phàm cười, trong đám người bên cạnh thì Ngô Tuấn là người khá thân thiết với hắn, không nói đến việc đối phương bận trước bận sau, cũng đã từng làm cây đao trong tay hắn, hố chết một tên đáng buồn không nhớ rõ tên tuổi.
Ngô Tuấn nói: “Lâm ca, có phải ngươi sắp đi hay không?"
Lâm Phàm kinh ngạc: “Ngươi biết?”
“Ta không biết, nhưng ta có thể cảm nhận được, ta biết Lâm ca tuyệt đối sẽ không núp ở loại địa phương nhỏ bé như thế này, từ ngày ta nhìn thấy Lâm ca ưu tú như vậy, ta liền biết nơi đây chẳng qua là một địa phương nhỏ đối với Lâm ca mà thôi.” Ngô Tuấn nói.
Quách Chính Đường chớp mắt, sửng sốt nhìn Ngô Tuấn.
Tiểu tử này nghiêm trang nịnh nọt như vậy, chỉ riêng phần công lực này, tuyệt đối không phải người thường có thể làm được.
Lâm Phàm vỗ bả vai Ngô Tuấn: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, ngươi rất có tinh thần phấn đấu, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm ra một phen sự nghiệp của riêng mình.”
“Lâm ca, chúc ngươi tiền đồ như gấm, có thể làm việc trong tay ngươi là vinh hạnh đời này của Ngô Tuấn ta, ta đi về trước.” Ngô Tuấn nói xong xoay người rời đi.