Thời gian đưa võ kỹ lần này có hơi lâu, không giống như khi xưa cách một ngày đã đưa tới, chủ yếu là do Hoàng Chương cảm thấy đưa quá thường xuyên có chút khó thể hiện được sự quý giá của võ kỹ.
Bởi vậy, gã chậm trễ lại mấy ngày.
Chỉ là việc gã chậm lại đối với Lâm Phàm mà nói chính là một loại tra tấn khó có thể nhẫn nại. Những ngày không có võ kỹ để tu luyện thật sự rất khó trôi qua, cảm giác giống như bên người thiếu đi một cái gì đó
Nhìn bộ dáng của Hoàng Chương, hắn lập tức biết gã lại đang lừa gạt ta đây mà, nhưng không vạch trần mà nói mấy câu quan tâm thiện ý.
Lâm Phàm liếc nhìn võ kỹ, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Hoàng huynh, cái này…”
Hoàng Chương nói: “Lâm huynh, đây là một môn bí pháp tu luyện khí kình, coi như là bí tịch có phẩm chất cao nhất mà ta có thể lấy cho ngươi. Tuy ta không quan tâm nhiều đến tu luyện nhưng cũng biết rõ loại bí pháp khí kình tăng trưởng tu luyện này rất quý giá, lỡ như có ngày ngươi bị bắt thì tuyệt đối không thể nói bí tịch này là ta cho ngươi."
Lâm Phàm nói: “Chẳng lẽ đây là bí tịch của Kình Lôi minh?”
Nếu là bí tịch của Kình Lôi minh thì tình huống hoàn toàn giống như trong lời nói của Hoàng Chương, lỡ như bị phát hiện sẽ rất phiền phức.
“Không phải, cái này không phải bí tịch của Kình Lôi minh, lúc ta nhờ quan hệ lấy được thì người nọ có nói với ta, bí tịch này có nguồn gốc không rõ ràng, dù sao thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Hoàng Chương chắc chắn không thể nói cho Lâm Phàm biết bí tịch này là do gã nhiệt tình hiếu khách, kết bạn rộng rãi, có cơ hội ngẫu nhiên quen biết được một vị lãng nhân lưu lạc đến thành Thiên Cửu, sau khi trò chuyện vui vẻ với nhau thì mời hắn ta đến kỹ viện chơi, nói sẵn trước với cô nương bên trong, lúc cởi sạch ném bọc đồ ra lại không tìm thấy ngân lượng, liền tìm võ kỹ trực tiếp sao chép, xong việc còn trả vật về cho chủ cũ.
Đều do năm đó đầu gã nóng lên, đột nhiên nghĩ đến phương pháp kiếm tiến này.
Hiện tại xem ra, ý tưởng rất không tồi, đến bây giờ vẫn kiếm ổn không lỗ.
Lâm Phàm biết Hoàng Chương đang nói dối, nhưng không sao cả, bí tịch trước mắt thật sự là được.
“Hoàng huynh yên tâm, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì một mình ta gánh chịu, tuyệt đối không làm liên lụy đến Hoàng huynh."
“Chúng ta là huynh đệ một nhà, không nên nói những lời như người khác nhà, chỉ hy vọng Lâm huynh cẩn thận là tốt rồi, dù có xảy ra chuyện thì Hoàng Chương ta cũng không sợ.” Hoàng Chương vỗ vỗ ngực, hào hùng vạn trượng.
Lâm Phàm mỉm cười gật đầu, chắp tay cảm tạ.
…
Ngôi nhà nhỏ lúc trước hắn nhờ Ngô Tuấn tìm giờ đã chuẩn bị sẵn sàng, nằm rất gần bến tàu, có một gian phòng, bên ngoài chính là sân, từ nơi này xuất phát đến bến tàu chỉ cần đi đường mười phút thôi.
“Quách gia, ngại quá, ở đây không buồn bực chứ.” Lâm Phàm để hai vị bang chúng hỗ trợ trông coi trở về, phát hiện ánh mắt Quách Chính Đường nhìn hắn có một loại cảm xúc kỳ quái.
Hình như có chút u oán.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, không cho đối phương ăn mày đúng thật là hơi quá đáng.
“Ta mới ở bên ngoài tìm được một môn bí pháp rèn khí, Quách gia là lão tiền bối có kiến thức sâu rộng, cùng xem với ta đi.” Lâm Phàm đi tới bên cạnh Quách Chính Đường, lật xem bí pháp, nhưng thật ra không kỳ vọng đối phương có thể cho ý kiến gì tốt, chỉ mong đối phương biết ta rất nghiêm túc tu luyện.
“Ta chỉ là kẻ ăn mày mà thôi, không phải người ngươi muốn tìm.” Quách Chính Đường mở miệng.
Từ sau khi bị Lâm Phàm trói tới, đây là một trong những lần hiếm hoi lão mở miệng nói chuyện.
Lâm Phàm nói: “Quách gia cứ đùa, ba mươi mấy năm trước ông là nhân vật lớn oai phong một cõi, bây giờ khám phá hồng trần trở thành ăn mày, cũng không thể phủ nhận huy hoàng đã từng có khi xưa.”
“Không nói những chuyện đó nữa, nhìn xem bí pháp này đi.”
Quách Chính Đường nghe được từ ‘bí pháp’ có vẻ rất khiếp sợ, trải qua trong khoảng thời gian này, lão biết thằng nhóc trước mắt chỉ là tiểu tinh anh của Kình Lôi minh mà thôi, thuộc về loại tồn tại không lên được mặt bàn.
Có lẽ có thể tiếp xúc đến võ kỹ tầm thường, nhưng tuyệt đối không tiếp xúc được tới bí pháp.
Rốt cuộc thì tầm quan trọng của bí pháp cũng cao hơn võ kỹ rất nhiều.
Không phải có cống hiến to lớn hoặc người thân trong gia tộc, nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Điệp Sơn Kình!”
Khi Lâm Phàm lật xem bí pháp, Quách Chính Đường cũng xem rất cẩn thận, tuy bây giờ lão không có tu vi nhưng kiến thức thì vẫn còn, phát hiện bí pháp này thật đúng là không tệ.
Có thể tăng trưởng khí kình lên gấp ba lần.
Ánh mắt giấu dưới vẻ ngoài dơ bẩn âm thầm quan sát Lâm Phàm, phát hiện hắn nhìn mà mặt không đổi sắc, trong lòng lắc đầu, bí pháp không giống với võ kỹ, có lẽ võ kỹ có thể lấy chăm chỉ bù cho kém cỏi, nhưng bí pháp lại liên quan đến ngộ tính và căn cốt của bản thân.
Muốn tu luyện thành công cũng không biết phải mất bao lâu.
Lão đã từng tu luyện một môn bí pháp có số lần tăng trưởng khí kình không khác với cái này nhiều lắm, cũng phải mất khoảng mấy năm mới tu luyện thành công, không phải mượn dùng ngoại lực mà là căn cứ vào phương thức tu luyện của bí pháp tu luyện ra khí kình đặc thù trong cơ thể.
Bí pháp tên là Điệp Sơn Kình, cũng có thể gọi khí kình tu luyện ra là khí kình Điệp Sơn.
Ban đầu Lâm Phàm muốn để Quách Chính Đường nhìn thật kỹ, nhưng sau khi hắn quan sát cẩn thận bí pháp thì dần dần chú tâm vào, đầu óc vận chuyển, trực tiếp đứng dậy đi đến trước bàn nghiêm túc lật xem.
Hắn đã nhận ra sự khác biệt giữa bí pháp và võ kỹ.
Độ khó khăn tuyệt đối không chỉ chênh lệch một tí tẹo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Bất tri bất giác đã đến thời gian ăn trưa.
“Đói, ta đói bụng.” Quách Chính Đường kêu.
Lâm Phàm đang trầm mê trong bí pháp lập tức bị tiếng gọi này làm cho bừng tỉnh, đứng dậy đi đến trước mặt Quách Chính Đường, cổ tay trực tiếp rơi xuống đánh ngất Quách Chính Đường, sau đó dặn dò Ngô Tuấn tới đưa cơm cho lão trong khoảng thời gian này.
Hắn phải tu luyện thật tốt bí pháp này.
Lần đầu tiên quan sát bí pháp còn chưa nhìn ra manh mối gì, nhưng dần dần hắn phát hiện, tu luyện bí pháp khó khăn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.