Đây đều là những người đã được Trương quản giáo chọn lựa kỹ lưỡng, cho dù ở cùng một cảnh giới thì tất cả cũng đều là những tay lão luyện bậc nhất đẳng.
“Đáng tin không?”
“Bát tiểu thư cứ yên tâm, chỉ cần có ngân lượng thì tất cả đều đáng tin, dù sao bọn họ cũng muốn kiếm cơm trong giang hồ, nếu làm mất danh dự thì về sau sẽ chẳng còn ai dám thuê họ nữa.”
Trương quản giáo rất hiểu rõ quy tắc trong giang hồ, đó là thứ không ai dám phá vỡ, bằng không một khi đã vi phạm, nhẹ thì không thể sống trong giang hồ được nữa, nặng thì đến cả cái mạng nhỏ cũng không giữ nổi.
Bát tiểu thư hỏi: “Ngân lượng không phải vấn đề, quan trọng là độ tin cậy, chỉ là liệu ta có thể mời cường giả của Tẩy Tủy cảnh đến không?”
Trương quản giáo nói: “Sao có thể, cường giả của Tẩy Tủy cảnh không phải loại người có thể dùng ngân lượng để mời đến, bọn họ đã tu luyện được đến loại cảnh giới này thì tiếng tăm trên giang hồ ắt lừng lẫy, thanh danh cực kì cao, há có thể vì vài đồng bạc lẻ mà dao động.”
Tẩy Tủy cảnh…
Trương quản giáo quả thật rất khao khát cảnh giới này, nhưng hắn ta lại càng tiếc nuối nhiều hơn, nếu như hắn ta không phải là người bị tàn phế thì có lẽ đã thật sự trở thành một cường giả, đáng tiếc, giờ đây hắn ta có nói gì cũng chỉ vô dụng.
Nếu Bát tiểu thư thật sự nhận được sự hỗ trợ từ cường giả của Tẩy Tủy cảnh.
Vậy thì mọi chuyện đã trở nên đơn giản hơn nhiều.
Thế nhưng hiện nay, làm gì có cường giả nào cam tâm tình nguyện phục vụ cho một nữ tử, trừ khi… nàng ta chịu hi sinh xuân sắc.
…
Để phòng ngừa Quách Chính Đường bỏ trốn, Lâm Phàm đã trực tiếp đánh ngất và trói chặt lão, cất đi bất cứ dụng cụ nào có thể dùng để cắt dây thừng ở xung quanh, bởi lẽ tạm thời Ngô Tuấn còn chưa tìm được cho hắn một gian nhà có sân.
Chờ khi tìm được rồi, mọi chuyện sẽ càng dễ dàng hơn.
Những lúc Lâm Phàm muốn ra ngoài, hắn sẽ lệnh cho bang chúng trông coi, để đối phó với một lão già tay trói gà không chặt thì chỉ cần một người trưởng thành bình thường thôi cũng có thể làm được.
Trong một gian phòng ở tửu lầu.
Một bàn thức ăn phong phú bày ra trước mắt Hoàng Chương, gã cũng chẳng thèm khách sáo với Lâm Phàm, vừa vào đã ham ăn hốt uống, gã cứ lấp đầy cái bụng trước đã.
Sau khi no cơm đủ rượu.
“Lâm huynh, ta biết ngươi đến có mục đích, dạo này ta thật sự hết tiền rồi, ngươi nhìn xem, trông ta giống loại người có tiền không chứ?” Vẻ mặt Hoàng Chương tỏ ra đau khổ, trong đó còn có hàm chứa một tia van nài.
Lâm Phàm thắc mắc: “Hoàng huynh, ngươi ợ tiền ta hồi nào?”
“Hả?” Hoàng Chương kinh ngạc, sau đó lại bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng vậy ha, đúng đúng, ngươi xem cái trí nhớ của ta này.”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười: “Dạo này ngươi với vị Liễu công tử đó sao rồi?”
“Rất tốt, tính cách của Liễu công tử vô cùng hòa nhã, nhưng dù sao hắn cũng chỉ đối xử với ta như bao người khác, chưa đến mức có được cảm giác giữa những người bằng hữu.” Hoàng Chương vừa nhìn đã thấy Liễu Nhập Thế không phải dạng người tầm thường, mặc kệ trước kia hắn ta có thân phận gì, nội phong thái ngay thẳng phóng khoáng đó thôi cũng đủ để khiến đôi mắt Hoàng Chương phải toát lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Lâm Phàm nói: “Lần này đến thành Hà Tân, ta đã hỏi thăm sơ qua tình hình giúp ngươi, Liễu công tử đến từ một đại gia tộc, là hào môn quý tộc. Hoàng huynh, kết giao với hắn không sợ thiệt thòi.”
“Hào… môn quý tộc.” Hoàng Chương trừng mắt hô to, dù thế nào gã cũng cảm thấy mình đã coi thường Liễu Nhập Thế, mà bây giờ nghe thấy Lâm Phàm nói như vậy, gã lại càng quyết tâm, toàn bộ công lực nịnh nhọt của đời này gã sẽ dùng hết vào đối phương.
Hai người trò chuyện vài câu.
Sau khi khiến cả người Hoàng Chương tràn đầy động lực, Lâm Phàm chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với gã.
“Hoàng huynh, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi, hy vọng Hoàng huynh có thể giúp đỡ.” Lâm Phàm biết rõ việc thường xuyên tìm kiếm võ kỹ rất dễ gây ra vấn đề, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn thấy phía bên Hoàng Chương là an toàn nhất.
Trước hết Hoàng Chương rất yêu tiền.
Đó chính là điểm mấu chốt.
“Lâm huynh, mời nói.”
“Võ kỹ.”
“Ôi, Lâm huynh, thời gian còn chưa trôi qua bao lâu, quá lắm cũng chỉ mới có nửa tháng, sao mà ngươi lại muốn thứ này nữa?” Hoàng Chương kinh ngạc đến ngây người, thậm chí gã còn hoài nghi, có phải Lâm Phàm cũng buôn bán võ kỹ ở bên ngoài hay không, gã là lái buôn trung gian bên thứ ba, lẽ nào Lâm Phàm còn là bên thứ tư?
“Hoàng huynh, thật sự ta đang rất cần, cầu xin ngươi giúp đỡ.” Lâm Phàm đặt tờ ngân phiếu ba mươi lượng lên bàn, cực kì chân thành, hy vọng Hoàng Chương có thể giúp được cho hắn.
Hoàng Chương khó xử nói: “Lâm huynh, khó cho ta quá, thật sự rất khó, ngươi không được tùy tiện buôn bán võ kỹ đâu, sẽ nguy hại đến tính mạng đó.”
“Hoàng huynh, ngươi không tin ta sao?” Lâm Phàm nắm lấy tay Hoàng Chương, lại lấy hai tờ ngân phiếu mười lượng từ trong ngực ra, đặt lên trên bàn.
Hoàng Chương cụp mi, đôi mắt dán chặt lên tờ ngân phiếu trên bàn, yết hầu hơi chuyển động.
“Ta…”
Lâm Phàm hiểu rất rõ tính cách của Hoàng Chương.
Lúc trước hắn không suy nghĩ nhiều, thật sự cho rằng Hoàng Chương đã trả giá rất nhiều để đạt được bí tịch, sau này ngẫm lại mới cảm thấy không đúng, làm gì có chuyện trả thêm tiền là có thể trước tiên, cho nên hắn biết Hoàng Chương có bí mật.
Mỗi người đều có bí mật, hắn không tìm hiểu đến cuối, và cũng không cần thiết phải làm như vậy, chỉ cần kiếm được võ kỹ cho hắn là được rồi.
“Lâm huynh, chờ tin tức tốt của ta.”
Hoàng Chương cất kỹ ngân lượng, ai lại đi so đo với ngân lượng, dù là tên lưu manh cũng không làm được chuyện như vậy.
Nhìn bóng lưng gã rời đi, Lâm Phàm ăn sạch những món ngon trên bàn sau đó trở lại chỗ của Quách Chính Đường, cho dù không tu luyện cũng có thể gặp mặt đối phương, ngày ngày tẩy não cho lão.
Tuy nói hiệu quả không cao, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
Mấy ngày trôi qua.
Lâm Phàm thân là nhân vật nhỏ, chỉ cần không chủ động trêu chọc người khác, cũng đừng chủ động nhảy ra liên lụy vào trong những chuyện đó thì cơ bản sẽ không ai để ý tới hắn.
Đối với Lâm Phàm mà nói, ngược lại cũng rất nhàn rỗi.
Giống như mọi hôm, Hoàng Chương mang theo vết thương trên mặt đến rồi trịnh trọng giao võ kỹ vào trong tay Lâm Phàm.