“Tiểu tử người ở đâu?”
“Thành Thiên Cửu.”
“Ồ, có vợ chưa?”
“Con đã biết gọi cha rồi.”
“À, tiếc ghê.”
Lâm Phàm nói chuyện với người phụ nữ này, cười ha hả, vừa nhìn đã biết, đối phương thấy hắn khôi ngô, định giới thiệu con gái trong nhà với hắn đây mà.
Rảnh rỗi đến phát ngán, thuận miệng tán gẫu với bà cô già này.
Kiệu hoa mỗi lúc một xa.
Hắn đi theo sau.
Hồi lâu.
Kiệu hoa dừng lại ở cửa bên hông phủ đệ, đây là người thiếp thứ tám mà Thường lão gia cưới, dựa theo quy định, không có tư cách đi cửa chính, chỉ có thể vào bằng cửa sau.
Tân nương xuống kiệu.
Quả thật giống như mấy người kia nói, rất trẻ, nhìn kỹ, hai tay tân nương bị trói, có lẽ sợ nàng chạy trốn.
“Bảy tám mươi rồi mà còn muốn tìm thiếp, cuộc sống đáng mơ ước là đây.” Lâm Phàm cười, xác định rõ địa điểm, sau đó đi làm chuyện khác, thành Hà Tân cách sơn môn hơi xa, phải đi mua một chiếc xe ngựa.
Buổi tối.
Thường phủ rất nhộn nhịp, đèn lồng đỏ treo lơ lửng, mở tiệc chiêu đãi khách mời. Ngoại trừ không được đi cửa chính, những thứ khác vẫn được. Những vị khách tham gia tiệc rượu đều là những người có chút mặt mũi ở thành Hà Tân.
Còn như những gia tộc phú thương chân chính, chỉ sai người mang quà cưới đến mà thôi.
Thường phủ ở thành Hà Tân chỉ là gia tộc hạng ba mà thôi.
Cũng chỉ vì uy danh trước kia nên bọn họ không thể không tặng quà.
Bằng này tuổi đầu còn cưới người thiếp thứ tám, ngay cả tham gia tiệc rượu cũng quá mất mặt.
Bên trong phủ.
“Thường lão gia, càng lớn tuổi càng dẻo dai, khiến người khác ngưỡng mộ.” Một vị tiểu thương chắp tay, nở một nụ cười với hàm ý mà tất cả cánh nam nhân đều hiểu.
Thường Uy Dũng mặc quần áo tân lang, mặt mày phấn khởi, chòm râu trắng rủ xuống tận ngực, nhìn đã già, nhưng tinh khí thần vẫn dồi dào, không giống như đã ngần ấy tuổi, có lẽ là do tu luyện.
“Nào có, nào có, mời vào trong, tối nay cứ hết mình.”
Thường Uy Dũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tuy địa vị ở thành Hà Tân không cao như những gia tộc thương nhân lớn, những cũng gọi là sung túc dư giả, trong miệng nhiều người thành Hà Tân, lão cũng được coi là nhân vật có tên tuổi.
Trong sân.
Bày biện tiệc rượu.
“Con bé kia có được dạy dỗ cẩn thận không?” Thường Uy Dũng gọi quản gia đến tra hỏi.
“Lão gia yên tâm, chắc chắn sẽ không làm loạn, đều được sắp xếp ổn thỏa hết.” Quản gia đáp.
“Ừ, thế thì được.”
Thường Uy Dũng hài lòng gật đầu.
Hiện tại những tiểu nha đầu này không ngoan ngoãn nghe lời.
Gả cho Thường Uy Dũng lão thì có gì không tốt?
Ăn ngon mặc đẹp.
Không biết có bao người muốn trèo cao mà không có cơ hội đấy.
Tiệc rượu bắt đầu.
Tân nương trẻ được đưa ra, sau khi bị uy hiếp, tân nương có vẻ rất im lặng.
Khách khứa ồn ào khen ngợi.
"Trời cho một đôi, đất tạo một cặp."
"Thường lão gia và tân nương đúng là xứng đôi."
Các kiểu nịnh nọt mù quáng, như là không mất tiền mua, tuôn ra tràn trời lấp đất, giống như là bị mù cả lũ, phàm là người bình thường khi gặp phải tình huống này, cũng khó có thể nói ra những lời như vậy.
Rất lâu sau, khi tiệc rượu diễn ra được phân nửa.
Dưới sự hô hào của mọi người, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, uống rượu thì thôi, mau mau đi động phòng đi.
Thường lão gia cười lớn, trong tay áo sớm đã chuẩn bị một viên Long Hổ hoàn, đảm bảo khí thế hùng hục, lấy lại phong độ.
Chính vào lúc lão ta chuẩn bị đưa tân nương rời đi, một âm thanh truyền đến.
"Chúc mừng Thường lão gia, chúc Thường lão gia hạnh phúc..."
Âm thanh vang vọng, truyền đi tứ phía.
Mọi người bất ngờ, nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy một nam nhân đeo mặt nạ xuất hiện trong sân.
"Ngươi là ai?" Thường Uy Dũng cau mày, trong lòng rất thắc mắc, người kì lạ như vậy từ đâu đến, trong đầu không nghĩ ra ai giống người này.
"Người đến chúc mừng."
"Nếu đã là đến chúc mừng, hà tất phải đeo mặt nạ."
"Hiển nhiên là sợ các ngươi nhớ được mặt ta."
Trong lúc diễn ra cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy, Lâm Phàm nhảy tới vài bước, vậy mà đã đến trước mặt Thường Uy Dũng. Nhất thời, khi hắn đứng trước mặt thì khiến Thường Uy Dũng có cảm giác nguy hiểm.
Thường Uy Dũng định lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Lâm Phàm. Nhưng chính lúc lão ta chuẩn bị hành động, Lâm Phàm đã ra tay, đặt tay sau đầu của lão ta, nhấn mạnh xuống bàn, động tác liền một mạch, nước chảy mây trôi, nhanh đến mức Thường Uy Dũng chưa kịp phản ứng lại đã bị nhấn trên bàn.
Rầm!
Khách khứa xung quanh đứng hết dậy, kinh ngạc, nghi hoặc, không dám tin. Có những vị khách cảm thấy tình hình không ổn, trốn về phía sau, tránh bị liên lụy.
"Các hạ rốt cuộc là ai?" Sắc mặt Thường Uy Dũng hết sức khó coi, người này vừa ra tay, đã biết có thực lực mà lão ta không bằng, "Ta đã rút khỏi giang hồ rất lâu rồi, không tham gia tranh chấp nữa."
Lâm Phàm không thèm để ý tới lão ta, mà đang tìm đồ. Rất nhanh, hắn phát hiện ra một thứ đồ rất tốt.
Đũa. Một chiếc đũa màu đỏ thể hiện việc hỉ.
Hắn bèn cầm chiếc đũa lên, đâm vào hướng huyệt thái dương của Thường Uy Dũng.
Phọt!
Chiếc đũa màu đỏ chọc thủng đầu của Thường Uy Dũng, xuyên qua cả chiếc bàn bên dưới.
Lâm Phàm cúi người, ghé lại gần tai của đối phương, nói nhỏ: "Quách Chính Đường nhờ ta chào hỏi ngươi."
Dứt tiếng, Lâm Phàm cười lớn, đi về phía cửa, không ai dám ngăn cản, tất cả đều dạt sang hai bên.
Một lát sau.
"Giết người rồi. Giết người rồi."
"Thường lão gia bị giết rồi."
Âm thanh chói tai vang vọng.
Hiện trường loạn tung lên, khách khứa đều mắt trợn tròn, ai cũng không ngờ tới lại sẽ xảy ra sự việc này.
Thường Uy Dũng bị một chiếc đũa cắm xuyên đầu, đóng lên trên bàn, đồng tử co lại, giống như trong thời khắc ngắn ngủi mới nãy, đã nghĩ ra rất nhiều chuyện, miệng hơi hé.
"Là... Là..."
Xoẹt! Phọt!
Một chiếc đũa lao tới nhanh như thoi, trực tiếp đâm thủng yết hầu của lão ta. Chiếc đũa xuyên qua đằng sau não, cắm vào tường, kình đạo cực kỳ mạnh, cao thủ đã ra tay, chắc chắn lấy mạng.
Mười ngày sau.
Một cỗ xe ngựa đang chạy trên đường. Cảnh đẹp của ngoại ô hoang sơ, đều lắng đọng trong thiên nhiên. Khi đi qua một vùng đất có chút ẩm ướt, mặt đất được bao phủ bởi cỏ xanh ngắt, một dòng suối nhỏ phân nhánh, chảy xuôi về phía trước, xung quanh dựng đứng những tảng đá với hình dáng kỳ lạ. Có tảng cao đến ba bốn mét. Có tảng chỉ một hai mét.