“Cái loại không biết nỗ lực này, hắn có gì mà phải lo lắng chứ?” “Ủa?!” Ngô Uân quay đầu lại, để lộ biểu cảm nghi hoặc, Mới nãy hắn ta cảm giác rất kỳ quái, giống như bị người nhìn trộm vậy. Nhưng hắn ta quay đầu lại vẫn không nhìn thấy cái gì bèn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa. Có lẽ là do hắn ta ảo giác. U Tử phong. “Lâm Phàm, đừng lo lắng. Tên kia ta đã xem qua rồi, không nỗ lực bằng ngươi. Hắn ta suốt ngày đi chơi, cũng không biết là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.