Lâm Phàm dùng những lời lẽ cay độc để quấy rối tâm trạng đối phương.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, Tần Hổ trong lòng bình thản, đàn ông chân chính nên dũng cảm đối mặt với chuyện này, để thâu tóm lòng bang chúng, chút hi sinh ấy cũng không làm được, nói chi đến làm bang chủ.
“Ừ, Kiếm Ma giết hắn.”
Đúng lúc này, Tần Hổ đột nhiên đứng dậy, quay lưng về phía Lâm Phàm hô lớn.
Lâm Phàm đạp chân xuống, đột nhiên gia tăng tốc độ, phóng về phía Tần Hổ theo hình rắn trườn. Ngay lúc hắn hành động, Tần Hổ cũng di chuyển, hai người đánh nhau qua lại, lột bỏ mặt nạ, đưa mắt nhìn lẫn nhau.
Trong mắt Lâm Phàm có một tia săm soi.
Mà ánh mắt Tần Hổ hiện lên vẻ không tin.
Trong nháy mắt hai bên đánh nhau.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ầm ầm!
Tần Hổ bị Tứ Hợp Chưởng đánh trọng thương, Điệp Sơn Kình bạo phát, Tần Hổ bị đánh bay đi như đạn pháo, đụng phải một cây đại thụ bốn người ôm mới hết. Điệp Sơn Kình đánh thủng qua, thân cây bị lõm lại thành một cái hốc.
Ụa!
Tần Hổ bưng bụng, phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi sền sệt, giống như có bộ phận nào đó bị đánh nát, phun ra ngoài cùng máu tươi.
“Ngươi thật đê tiện, giương đông kích tây, chỉ là thủ đoạn này quá ấu trĩ, lừa gạt trẻ ranh mới ra đời còn tạm được.”
Hắn đã phát hiện ra Tần Hổ rất nguy kịch, hắn có thể làm đối phương trọng thương trong chốc lát, chính bởi vì nhìn ra rõ ràng gã có thể cản được một chiêu, nhưng cánh tay của gã lại không có chút sức lực, thậm chí còn không bằng người bình thường.
Không chút do dự, Lâm Phàm nhào tới trước mặt Tần Hổ, hai nắm đấm nện vào cánh tay Tần Hổ, răng rắc một tiếng, xương vỡ vụn, sau đó hai bàn tay thành trảo, giữ chặt eo gã, đột nhiên bóp mạnh, xương sườn bị bẻ gãy.
Hàng loạt động tác đều làm liền mạch, không do dự chút nào.
Tần Hổ muốn gào lên thảm thiết, nhưng Lâm Phàm bóp cổ họng gã, khiến gã hét không ra tiếng.
Tần Hổ bị Lâm Phàm nắm lấy yết hầu, muốn kêu gào thảm thiết, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ.
Một lúc lâu sau.
Lâm Phàm thả Tần Hổ ra, đúng như gã nghĩ, đau đớn chỉ là tạm thời, Tần Hổ mới nãy còn muốn dùng tiếng kêu gào để làm giảm đi đau đớn, lúc này sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra.
"Đau không?"
Biết rõ còn cố hỏi.
Tần Hổ rất tức giận nhìn Lâm Phàm: "Giữa chúng ta rốt cuộc có oán hận gì?"
"Ha ha." Lâm Phàm cười, đôi bàn tay lập tức vỗ vào đôi chân của Tần Hổ, bắp đùi bị lực lớn đánh vào, máu thịt be bét. Thấy Tần Hổ muốn lớn tiếng kêu gào, Lâm Phàm lại nắm lấy yết hầu của gã, để gã nửa tiếng cũng không kêu lên được.
Lại qua một lúc nữa.
Tần Hổ nói: "Ta đã bại bởi tay ngươi rồi, tại sao còn muốn phế bỏ ta một cách tàn nhẫn như vậy."
"Để đề phòng thôi." Lâm Phàm nói.
"Ngươi…"
Tình thế của Tần Hổ lúc này rất tệ, gã nhìn về hướng xa xa, ở đó có hồ nước, dòng nước chảy xiết, nếu nhảy được xuống hồ nước đó thì vẫn còn một tia hi vọng, nhưng hiện tại gã đã hoàn toàn mất hết hi vọng rồi.
Từ những thủ đoạn mới nãy có thể nhìn ra được người thanh niên tàn bạo trước mặt này kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối không phải kiểu người thiếu đầu óc, còn chưa nói câu nào đã đánh gã tàn phế, thủ đoạn thật độc ác.
Lâm Phàm lục lọi trên người Tần Hổ, hi vọng có thể tìm ra chút đồ có giá trị, nhưng rất đáng tiếc, không thể tìm thấy bất kỳ vật gì. Sát Hổ bang đã bị bọn người Bát tiểu thư tiêu diệt, chỉ có một mình Tần Hổ trốn được ra ngoài, nếu như có đồ tốt chắc chắn sẽ giấu ở trên người.
Chắc chắn không thể giấu ở chỗ khác!
"Có bí tịch không? Nếu như có, ta có thể cho ngươi một con đường sống." Lâm Phàm nói.
Tần Hổ khịt mũi khinh thường nói: "Ngươi coi ta là đồ ngu sao?"
"Có ngu hay không thì không biết, nhưng có thể thử một chút xem sao." Lâm Phàm cứ cảm thấy bản thân đang phí lời, Tần Hổ thân là bang chủ Sát Hổ bang, lọc lõi trong chốn giang hồ, thủ đoạn ghê gớm, không biết đã từng nói với bao nhiêu người những lời tương tự, chỉ là hiện tại tình thế thay đổi, những lời lúc trước gã nói với người khác, thì nay đã trở thành người khác nói với gã.
Thời thế xoay vần.
Xoay mãi, xoay mãi lại xoay về phía bản thân.
Tần Hổ im lặng không nói, gã không tin Lâm Phàm, cũng sẽ không tin những lời chỉ có thể lừa gạt trẻ con này.
"Ta nghĩ ta đã hiểu hết sự tình của ngươi, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện một chút. Ta có một người bạn là người trong sơn môn, ngươi hiểu ý của ta rồi chứ?"
Lâm Phàm lộ vẻ kinh ngạc: "Người trong sơn môn? Ngươi muốn uy hiếp ta?"
"Ngươi thật sự không hiểu?" Tần Hổ rất sửng sốt, cảm thấy bản thân đã gặp phải một tên ngu chỉ biết tu luyện, hoặc là đầu óc không tốt lắm, gã đã nói tỉ mỉ đến thế,vậy mà vẫn không hiểu.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Lâm Phàm hỏi
Hắn cảm giác trong việc này có bí mật mà hắn không biết.
Tần Hổ nói: "Ngươi tuổi còn trẻ đã tu luyện tới loại cảnh giới này, chắc hẳn mưu thứ cao xa. Ta vừa mới đoán được ra ngươi là ai, ngươi hẳn là bang chúng của Kình Lôi minh. Lúc trước Lục Nương tự ý rời khỏi phòng thủ chính là đến gây chuyện với bang chúng Kình Lôi minh, nhưng lại bị các người chém giết, cũng coi như cô ta tự chuốc họa vào thân, không thể oán trách người khác."
"Nhưng với tu vi này của ngươi, lại chỉ bang chúng tầm thường của Kình Lôi minh, khiến người khác không hề chú ý đến, chứng tỏ là ngươi đang ẩn thân, không muốn để người khác chú ý. Nhưng ngươi có biết rằng Đoán Khí tầng chín đã là đỉnh cao nhất mà người thường phải mất cả một đời mới có thể tu luyện được không?"
"Muốn bước vào Tẩy Tủy cảnh, dựa vào thực lực của người bây giờ là điều không thể."
Lâm Phàm nghe xong, không ngờ rằng Tần Hổ lại có thể phân tích chính xác như vậy, không có một chút sai sót nào, đúng là người trong giới.
"Vậy thì sao?" Lâm Phàm hỏi, hắn thừa biết cảnh giới bên trên Đóan Khí cảnh chính là Tẩy Tủy cảnh, nhưng theo như tình hình mà đối phương nói, có vẻ sẽ rất khó khăn.
Tần Hổ đáp:"Ngươi ở Kình Lôi minh tu luyện tới Đoán Khí tầng chín đã là cao nhất rồi, đừng mơ tưởng tới Tẩy Tủy cảnh, không có tâm pháp tương ứng, cả đời này ngươi cũng chỉ có thể dậm chân ở Đoán Khí tầng chín mà thôi."