Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không, đa tạ ý tốt của Tứ công tử, mời về cho." Lâm Phàm đáp lại.

"Được, nếu đã như vậy, ta sẽ truyền lại nguyên văn cho Tứ công tử."

Điền Hàn không nhiều lời, trực tiếp quay lưng rời đi, sau đó hình bóng mất dần trong màn đêm.

"Hầy, chuyện gì đây?” Lâm Phàm đóng cửa lại, chau mày suy nghĩ, thực sự không hiểu được chuyện này. Vị Tứ công tử này tại sao lại bỏ ra một khoản lớn như vậy để lôi kéo ta, ta vô cùng kín đáo, lẽ nào là do ta quá ưu việt, cho dù ta liều mạng khiêm tốn cũng không ngăn được sự ưu việt của ta?

Đúng lúc Lâm Phàm đang nghĩ về những việc này, thì Quách Chính Đường nằm nghiêng trên giường nói: “Tiểu tử ngươi thật buồn nôn, dám nói ta là cô nương. Thế nào, ngươi trói ta về là có ý đồ gì với ta sao?”

"Lão Quách nói đùa rồi, ông cũng là nhân vật có tiếng, sao có thể gọi là cô nương cơ chứ, chỉ là cái cớ thôi mà.” Lâm Phàm đáp.

Quách Chính Đường nghiêm túc nói: “Tiểu tử, ngươi gây chuyện lớn rồi, ngươi có biết không?"

Lâm Phàm đáp: “Từ chối Tứ công tử đích thực là gây ra chuyện lớn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Bất kể có từ chối hay không thì cũng đều là một kết quả."

"Không, ta nói chuyện lớn ở đây không phải việc đó, mà là một việc khác."

"Hả, xin lão Quách nói rõ cho ta."

"Khát rồi."

Lâm Phàm lập tức châm trà cho Quách Chính Đường, bưng đến trước mặt lão.

Quách Chính Đường nhìn Lâm Phàm, trong lòng hết cách, tiểu tử này dường như có hai loại cá tính, đối với lão cũng có phần tôn trọng, nhưng lúc ra tay lại không hề nể nang, thật là một con người mâu thuẫn.

Tại một phủ đệ, trong thư phòng.

Điền Hàn dâng thỏi vàng lên cung kính nói: “Tứ công tử, hắn không nhận.”

“Ha ha, cũng là một người thông minh đấy, tiếc là tầm mắt không tốt, không biết nhìn xa trông rộng.” Tứ công tử ôn tồn lễ độ, dung mạo tuấn nhã. Hắn ta đọc sách, không thèm liếc nhìn thỏi vàng đang đặt trên bàn lấy một cái.

“Công tử có muốn dạy dỗ hắn một trận không?” Điền Hàn nghĩ đến vẻ mặt của Lâm Phàm lại ôm một bụng tức.

“Ngu xuẩn.”

“Vâng.” Điền Hàn thấy công tử nhà mình tức giận, lập tức cúi đầu nhận lỗi.

“Thời điểm mấu chốt này đừng có làm ra mấy chuyện ngớ ngẩn, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt. Có điều, sau đây có chuyện cần ngươi đi làm. Chỉ cần ngươi làm xong, kết quả cũng là như thế, ngươi qua đây.” Khoé miệng Tứ công tử lộ ra ý cười.

Điền Hàn nhìn thấy biểu cảm của công tử nhà mình, gã thừa biết công tử lại nghĩ ra chuyện âm hiểm nào đó.

Nhìn mãi thành quen rồi.

Trong phòng, Lâm Phàm và lão Quách nhìn nhau.

Gây chuyện?

Lời nói kiểu này là đáng sợ nhất.

Không làm gì, cũng chẳng chủ động đi trêu chọc đối phương, chỉ ở trong phòng tu luyện mà cũng có tai hoạ từ trên trời rơi xuống sao?

Quách Chính Đường nói: “Thường ngày ngươi toàn tu luyện trong phòng, cũng không tạo nên thành tựu kinh người gì mà vị Tứ công tử này lại phái người đến chiêu mộ ngươi, còn trả cho ngươi bốn thỏi vàng ròng. Ngươi nói thật với ta,năng lực của ngươi mà người ta biết đến hiện giờ, có xứng không??”

Lâm Phàm rất muốn nói… Ta xứng đáng. Nhưng hiện tại hắn không thể không đối mặt với sự thật.

“Không xứng đáng.” Người có thể nói ra bản thân không xứng đáng rất đáng được kính trọng. Đây là loại người mạnh mẽ lợi hại.

“Cho nên mới nói ngươi đúng thật là vẽ chuyện, đối phương đã ra một cái giá lớn như thế để lôi kéo ngươi, ắt hẳn có chỗ dùng đến ngươi. Mà bây giờ ngươi còn trực tiếp từ chối, có đắc tội hay không cũng không quan trọng, chỉ sợ những rắc rối sau này sẽ cuốn theo cả ngươi vào. Có thể hình dung bằng một câu nói là ‘vốn mong ổn định, đương nhiên không muốn mạo hiểm, nhưng đã không hợp tác thì chỉ có thể mạo hiểm’.”

Lúc Quách Chính Đường chưa bị phế cũng là một kẻ sành đời nơi giang hồ, kinh nghiệm rất phong phú, cực giỏi đủ loại thủ đoạn.

Bởi vậy, đối phương mới thực hiện bước đầu tiên mà lão đã nghĩ đến ba, bốn, năm, sáu bước tiếp theo.

Lâm Phàm thở dài rất bất đắc dĩ, hắn chỉ muốn tu luyện thật tốt, vì sao cứ bị cuốn vào trong mấy chuyện này?

“Lão Quách cao minh, thụ giáo.” Lâm Phàm ôm quyền nói.

Quách Chính Đường cười nói: “Nhiều năm kinh nghiệm, không tính là gì. Ta muốn đi nặng.”

“Mời.”

“Mời.”

Tôn trọng nhau như khách, đi nặng cũng nhún nhường nhau, cuối cùng là cùng nhau bước ra ngoài.

Ngày hôm sau!

Một đám hàng hoá được chuyển đến, số hàng này đều thuộc về phú thương nhà họ Vương. Sau khi trải qua chuyện ở núi Đồng Quan, Vương gia và Kình Lôi minh đều bị tổn thất. Đối với thương nhân mà nói, ngươi không thể đảm bảo an toàn cho ta, sao ta có thể tiếp tục hợp tác với ngươi.

Bát tiểu thư nói chuyện với họ một lúc lâu, thậm chí còn dùng lời thề son sắt đảm bảo với Vương gia thì mới lôi kéo được vị khách hàng lớn này.

Lâm Phàm đứng ở bến tàu quan sát thợ thuyền vận chuyển hàng hoá, toàn là những rương hòm lớn, đem niêm phong cất vào kho cũng tốt, ai cũng không biết bên trong chứa cái gì.

“Lâm huynh, chẳng lẽ chúng ta lại rời bến?” Ngô Tuấn hỏi.

Lâm Phàm nói: “Sẽ không dùng đến chúng ta.”

“Vì sao?” Ngô Tuấn không hiểu.

Lâm Phàm nói: “Hai vị kia là cao thủ do Bát tiểu thư mời đến, chuyện vận chuyển này chắc là giao cho bọn họ làm.”

Một vị nữ tử và một vị nam tử cầm đao.

Hắn từng gặp hai người này.

Trịnh Tam Đao!

Đường Yến!

Thực lực cũng khá, có bọn họ hộ tống, có lẽ sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Lúc này.

Đường Yến vốn am hiểu việc sử dụng ám khí nên vô cùng nhạy bén, cảm giác được có người đang chú ý đến mình, theo ánh mắt đối diện với Lâm Phàm phát hiện thì ra là một vị tiểu ca có dung mạo đẹp.

Khoé miệng ả mang ý cười, phóng điện trong không khí, ai bảo bà già không thích mấy anh chàng trẻ trung, chẳng qua là không gặp được loại người như Lâm Phàm thôi.

Toàn thân Lâm Phàm run lên, trực tiếp bị doạ sợ.

Bà già này muốn làm gì vậy?

“Ngô huynh, ngươi cứ ở lại phối hợp, ta đi đây.” Lâm Phàm quay người rời đi, không muốn gây thêm chuyện.

“Được.”

Ngô Tuấn không biết chuyện gì xảy ra, chẳng hiểu vì sao toàn thân Lâm huynh tự dung run rẩy. Sau đó hắn ta nhìn theo hướng Lâm huynh vừa nhìn thì thấy vị nữ nhân kia.

Đối với Ngô Tuấn, nữ nhân kia mang vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bén nhọn tựa như có ngàn kim châm trong mắt, có một loại áp lực rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK