Đáng giận, không biết mấy tên đó làm gì mà lại để đối phương chạy tới nơi này. Lưu Thanh nói xong thì xoay người, chỉ khi nào đưa lưng về phía hắn, ông ta mới có đủ gan xanh mặt. Nhưng mà… “Ta cho ngươi đi rồi sao?” Bên tai ông ta truyền tới giọng nói thâm sâu khó lường của Lâm Phàm. Lưu Thanh đột nhiên xoay người, lửa giận khó nhịn: “Ngươi đừng có quá đáng. Ta sợ ngươi nhưng thần tông không sợ ngươi. Ngươi muốn san bằng nơi này, ta không phải là đối thủ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.