Hắn đi ra ngoài, hoà vào cùng màn đêm.
Lão Quách nói cũng có lý, rời khỏi thành Thiên Cửu đúng là một trong những lựa chọn, nhưng hắn còn chưa chuẩn bị chu đáo. Tu vi hắn mới đang là Đoán Khí tầng tám cách tầng chín không xa, kiếm được bí tịch, vốn chẳng đơn giản như trong tưởng tượng.
Đi đến nơi cất giữ hắc hoả dược, hắn nghĩ mấy cách, đổ nước vào có lẽ sẽ làm lửa hắc hoả tạm thời mất đi tác dụng. Nhưng sau một khoảng thời gian sẽ khô ráo lại, lúc ấy vẫn có thể tiếp tục sử dụng. Hắn thấy trong sân có một cái giếng, trong giếng có nước.
Suy nghĩ một lát, hắn vào chuyển những hắc hoả dược kia ra rồi thả vào trong nước giếng. Tạm thời hắn chỉ có thể làm những chuyện này.
Quá trình hơi lâu, nhưng chỉ cần giải quyết xong nguy hiểm là được.
Giải quyết xong chuyện này, hắn thẳng chân rời đi, sau đó xuất hiện ở một phủ đệ khác. Giống với nơi giấu thuốc nổ, nơi này không có ai trông coi, hắn tìm ra một mật đạo, hy vọng có thể thấy được của cải chói loá.
Có điều lại phát hiện nơi này trưng bày rất nhiều vũ khí, đa phần là nỏ.
Loại nỏ này có tính sát thương cao, nếu mà bị bắn trúng thì hoàn toàn có thể xuyên thủng cơ thể.
“Toàn giấu mấy vật kiểu này, chẳng lẽ muốn đánh trận sao?”
Khó mà khiến hắn không nghi ngờ như thế.
Cũng may đã tiêu huỷ được hắc hoả dược, dù sao thứ đồ chơi đó cũng mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm. Hắn thấy nỏ hiện tại còn an toàn hơn không ít.
…
“Chỗ cuối cùng trên hoạ quyển.”
Lâm Phàm ngày càng có cảm giác mọi chuyện không giống như hắn nghĩ. Địa đồ này là cướp được từ trên người Lục Nương, Lục Nương là người của Sát Hổ bang, mà Sát Hổ bang rõ ràng là được người ta mời đến gây rắc rối cho Bát tiểu thư.
Hiện tại hắn phát hiện được hắc hoả dược, nỏ và khôi giáp, chỉ có thể nói cuộc tranh đấu này dường như rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải giỡn chơi. Hoặc là nói Sát Hổ bang muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Cũng có thể là không phải.
Không nghĩ ra.
Trong căn phòng, hắn tìm ra một mật đạo, cứ đi cứ đi hắn phát hiện ra có điều gì đó không ổn, phía trước có tia sáng le lói chiếu đến.
“Nguy hiểm?”
Lâm Phàm dừng bước, không dám tiếp tục tiến lên. Hắn phân vân nên tiếp tục đi vào hay không hay là trước tiếp rời đi từ bây giờ. Nếu mà rời đi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cho dù đối phương muốn tìm chưa chắc đã tìm được đến chỗ hắn.
Nhưng vào lúc này.
Một bóng đen từ nơi xa nhanh chóng đánh úp đến, còn chẳng nói mấy lời vô nghĩa. Lâm Phàm kinh hãi tóc gáy dựng cả lên. Vù, tuy tốc độ của bóng đen rất nhanh nhưng phản ứng của Lâm Phàm cũng nhanh không kém. Bàn tay hắn bắt lấy tay của đối phương, không chút xê dịch.
Bóng đen cầm dao găm trong tay, dường như không ngờ sẽ bị bắt lấy cổ tay. Sau đó chỉ thấy ngón tay đối phương bắn ra, dao găm hoá thành mũi tên nhọn lao về phía cằm của Lâm Phàm.
Thủ pháp chiến đấu rất thuần thục.
Bước chân của Lâm Phàm lùi mạnh về sau nửa bước, hai ngón tay kẹp lấy dao găm, ngón tay khẽ đảo, dao găm xoay tròn trên không trung. Hắn nắm chặt lấy chuôi dao găm, thẳng tay rạch vào cổ họng đối phương.
Ọc ọc!
Bóng đen trừng to mắt, bưng lấy cổ, máu tươi từ giữa ngón tay tràn ra rơi đầy trên đất.
“Có người trông coi nơi này.”
Lâm Phàm hoảng sợ một hồi, may là lúc lấy được địa đồ không hành động tuỳ tiện nếu không hậu quả khó lường. Tu vi của bóng đen này không kém, hắn của trước đây cũng không phải đối thủ của người này.
Hắn áp tai vào vách tường ở mật đạo cẩn thận nghe, không có bất kỳ âm thanh nào.
Xác định là không có ai.
Lâm Phàm đi sâu vào bên trong, càng ngày càng gần, cuối cùng vào đến bên trong. Thấy tình hình trong đó, đôi mắt hắn trừng lớn, tựa như là không ngờ tới.
Mật đạo là một mật thất, bên trong có để một cái bàn, trên bàn có rượu có đồ ăn. Ánh sáng của ngọn đèn dầu cũng không mạnh nhưng vẫn đủ chiếu sáng mật thất .
Ở đó có để một cái bình, miệng bình đặt một cái đầu, tóc dài che kín mặt không nhìn rõ được diện mạo.
Lâm Phàm cầm lấy cây gậy gỗ nơi góc tường, nhẹ nhàng gạt mái tóc dài ra. Hắn nhìn rõ khuôn mặt đối phương cũng nhận ra người này nhìn khá là quen. Cùng lúc đó, hắn chợt nghĩ ra.
Đây chẳng phải là minh chủ bế quan không ra ngoài sao?
Sao lại ở chỗ này?
Hơn nữa còn bị người ta làm thành ‘nhân trư’, thủ pháp này cũng quá đáng sợ rồi.
*Nhân trư: có nghĩa là người lợn, một loại hình thức tra tấn Lữ Hậu dùng với Thích phu nhân thời xưa như như bị chặt chân tay, móc mắt, ép uống thuốc độc, đổ lưu huỳnh vào tai… rồi vứt vào chuồng lợn..
“Ngươi còn sống không?” Lâm Phàm tiến đến hỏi.
Chờ một lúc không thấy hồi âm, tựa như là đã chết, hoặc có thể nói là bị một loại dược nào đó làm hôn mê giống với người thực vật.
Lúc này.
Ở xa xa trong mật đạo có âm thanh truyền đến, dường như có người tới.
Sắc mặt Lâm Phàm kinh hoảng, nghĩ đến mình còn chưa xử lý cái xác kia, nếu đối phương phát hiện chắc chắn sẽ chặn lối ra. Lúc ấy hắn sẽ thành cá trong chậu, muốn chạy cũng không chạy được.
Trong thông đạo.
Một người cầm ngọn đèn dầu bước đi thong thả, là một nữ tử có nhan sắc xinh đẹp, dáng dấp cao ráo nhưng biểu cảm lại lạnh lẽo vô cùng. Ả phát hiện dưới chân có chút sền sệt, bèn cúi đầu nhìn, là vết máu.
Ả dường như đã nghĩ đến cái gì đó.
Biểu cảm của nữ tử thay đổi, vừa lúc muốn chạy vào bên trong thì một bóng dáng xuất hiện trước mặt ả. Một tay bóp lấy cổ họng ả, một tay giữ ở bờ eo, trong chớp mắt kéo ả lùi vào bóng tối.
…
Nhờ vào ánh đèn dầu, Lâm Phàm thấy rõ người bị bắt trong tay mình. Hắn kinh ngạc với dung mạo của đối phương, nhưng đáng để ý hơn là ánh mắt của đối phương nhìn hắn không có một chút sợ hãi nào. Dường như chỉ có kinh ngạc đan xen với một chút ngờ vực.
“Ta hỏi ngươi đáp, đừng có kêu nếu không ta bóp nát cổ họng ngươi.”
Nữ tử dựa lưng vào vách tường, nghe thấy lời của Lâm Phàm thì gật đầu đồng ý yêu cầu của hắn.
Lâm Phàm từ từ buông tay ra, chỉ cần đối phương dám kêu lên, hắn có thể bóp nát cổ họng đối phương trong phút chốc.
“Hình như ta vẫn nhớ ngươi là ai, ừ, ngươi là thuộc hạ của cô muội muội kia của ta, hình như tên là Lâm Phàm?” Nữ tử hỏi.