Nụ cười của hắn trông thì rất chân thật, nhưng thật ra lại vô cùng giả, gặp dịp thì chơi, dùng nụ cười để rắc thính mấy sư tỷ mê hắn như điều đổ này, nói thật, hắn không muốn gặp phải chuyện này đâu. Người người ngưỡng mộ là chuyện vô nghĩa chẳng có chút lý thú nào. Hắn không thích. Nhưng… Lâm Phàm cũng không còn cách nào khác, hắn muốn che giấu sự ưu tú của bản thân, nhưng khó quá, hắn cứ luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương như vậy, ai có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.