“Thật không cần, cảm ơn.” Lâm Phàm đẩy cái tay lôi kéo của tú bà ra, đi tới phía trước. Tú bà thấy Lâm Phàm rời đi, kìm nén bực bội, vung khăn lụa nói thầm. Lúc này, Lâm Phàm muốn đi tìm lão Quách, cũng không biết bây giờ tình hình lão ta thế nào, còn to lớn giống như trước kia hay không. Không lâu sau. Kình Lôi minh. Lâm Phàm đứng trước một tòa phủ đệ, cửa ra vào có hai vị bang chúng trông coi, đều là gương mặt mới, đương nhiên không quen biết Lâm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.