“Bát muội, đừng nhìn ta như vậy. Khoảng thời gian trước ta từng thề, đối với nữ nhân tự cho mình là siêu phàm như ngươi, ta nhất định phải để tiểu lâu la địa vị hèn mọn luôn trung thành với ngươi chơi đùa thân thể ngươi trước mặt mọi người."
Quy Thắng đứng bên cạnh Nhị công tử, cả người run lên, Nhị công tử thật độc ác.
Nhưng…
Ta cũng muốn chơi.
Lực chú ý của Lâm Phàm không dừng trên người Bát tiểu thư hay là Nhị công tử, mà dừng trên người mấy tên không phải bang chúng của Kình Lôi minh.
Tay cầm búa lớn.
Lưng đeo cự kiếm.
Bao tay vuốt sắt.
Có vẻ đều là cao thủ.
Chẳng qua theo cái nhìn của hắn, cũng không biết Nhị công tử có biết đây là lột da hổ hay không, có lẽ Kình Lôi minh thật sự sắp phải thay tên đổi họ.
Bát tiểu thư thấp thỏm lo âu, trong lòng nàng đã biết kết quả, cũng chính là kết quả mà tất cả mọi người đều biết, nhưng mà Lâm Phàm thật sự trước mặt mọi người…
Nếu xảy ra chuyện như vậy.
Nàng thà chết còn hơn.
“Ngươi còn ngơ ngẩn ở đó làm gì? Mau ra tay cho ta.” Nhị công tử nói với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói: “Cảm ơn ý tốt của Nhị công tử, chỉ là ta không thích làm trước mặt mọi người.”
“Hả?” Nhị công tử nghe vậy, vẻ mặt giận dữ: “Tên khốn này, ngươi từ chối ta nhiều lần như vậy, quả thực chính là tìm chết.”
Nhị công tử tức giận, khuôn mặt dần dần trở nên dữ tợn.
Ngay cả Bát tiểu thư đã chuẩn bị tinh thần lấy cái chết thoát thân cũng khiếp sợ nhìn Lâm Phàm.
Không ngờ hắn thế mà từ chối.
Từ khi nàng bị đưa tới kho hàng, cho rằng Lâm Phàm là cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng không ngờ hắn lại trung thành đến thế.
Nhưng vào lúc này.
Cả người Hoàng Chương run run đứng dậy, hèn mọn cong eo: “Nhị công tử, ngươi không thể tổn thương hắn.”
Ánh mắt âm trầm của Nhị công tử dừng trên người Hoàng Chương, dọa Hoàng Chương thở cũng không dám thở mạnh.
Không có cách nào.
Hoàng Chương chỉ có thể căng da đầu nói tiếp.
“Nhị công tử, hắn là bạn thân chí cốt của Liễu công tử Liễu gia ở thành Hà Tân, Kình Lôi minh chúng ta cũng có hợp tác làm ăn với Liễu gia, rất có khả năng sẽ làm Liễu công tử tức giận, đến lúc đó chính là một loại tổn thất lớn đối với Kình Lôi minh.”
Gã hy vọng dùng tên tuổi của Liễu Nhập Thế có thể làm Nhị công tử hiểu được quan hệ ích lợi trong đó.
Nhưng…
“Ý của ngươi là ta sợ Liễu gia hắn sao?”
“Không, không phải, ta không có ý này.”
…
Lâm Phàm không muốn tiếp tục trò cười này nữa.
"Được rồi, đừng gây rối.”
Lâm Phàm tiến lên vỗ bả vai Hoàng Chương, mỉm cười cảm ơn gã đã dũng cảm ra mặt, sau đó nói: “Nhị công tử, ta không thực hiện được yêu cầu của ngươi, cũng không muốn làm, ngươi có chuẩn bị đầy đủ mới đến, vậy trực tiếp tới đi, cần gì phải nhiều lời thêm nữa.”
Nhị công tử vốn định tiếp tục giận mắng Hoàng Chương, ánh mắt lại dừng trên người Lâm Phàm, lạnh lùng nói:
“Nhiều lần cho ngươi cơ hội mà không biết quý trọng.”
“Giữ ngươi lại cũng vô dụng.”
“Vặn gãy đầu hắn cho ta.”
Lâm Phàm thở dài.
Rốt cuộc thời cơ đã tới.
Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay, một tiếng hét phẫn nộ truyền đến.
“Bát tiểu thư, chúng ta tới cứu ngươi.”
Đằng xa đám người Trương quản giáo, Đường Yến, Trịnh Tam Đao, Phan Nhạc Sơn chạy như điên tới, trên người còn dính máu, rõ ràng đã trải qua một phen vật lộn mới vội vàng chạy tới.
Lúc này Trương quản giáo chỉ muốn cứu Bát tiểu thư ra.
Hiện tại đã không thể cứu vãn.
Nhị công tử chưa từng thể hiện tài năng, không ai có thể ngờ hắn ta lại có mưu lược như thế, thật sự đã đánh giá thấp hắn ta rồi.
“Thả Bát tiểu thư ra.”
Trương quản giáo thấy tình huống xấu nhất vẫn chưa xảy ra, không khỏi thở phào. Hắn ta chỉ sợ mình đến chậm, nhìn thấy người và đầu của Bát tiểu thư mỗi thứ một nơi, đến lúc đó tất cả đều đã muộn.
Nhìn đám người chạy đến, Nhị công tử cau mày lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Đúng là cái lũ đáng ghét.”
Đám cao thủ đứng ở bên người Nhị công tử này vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thấy đám người Trương quản giáo chạy đến thì tên nào tên nấy đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, có cảm giác không coi những người kia ra gì.
“Bát tiểu thư, người không sao chứ?” Trương quản giáo hét lớn.
“Ta không sao.”
Bát tiểu thư không hy vọng gì nhiều vào sự xuất hiện của nhóm người Trương quản giáo, bởi nàng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của ba vị kia, rất mạnh. Ba vị cao thủ nàng mời tới chưa chắc đã là đối thủ của họ.
“Trương quản giáo, ngươi là bậc lão làng trong minh, đã lập công lao hiển hách vì Kình Lôi Minh, ta đánh giá cao sự trung thành của ngươi với Kình Lôi minh. Chính như câu nói chim khôn biết chọn cây mà đậu, ta mới là bến đỗ tốt nhất của ngươi chứ không phải nàng ta, ngươi cần phải nghĩ cho rõ.”
Nhị công tử vẫn rất xem trọng Trương quản giáo, hy vọng hắn ta có thể thông minh chút.
“Ta xin nhận ý tốt của Nhị công tử. Đáng tiếc ngươi không phải minh chủ trong lòng ta.” Trương quản giáo từ chối.
“Ha…” Nhị công tử tức giận vung cánh tay lên, dữ tợn nói: “Một kẻ không biết điều thì thôi nhưng lại thêm một kẻ nữa không biết điều, ta phải vặt đầu các ngươi xuống làm cầu đá.”
“Giết bọn chúng cho ta.”
Trương quản giáo trầm giọng nói: “Ba vị, đợi lát nữa xin nhờ các người.”
Đường Yến, Trịnh Tam Đao, Phan Nhạc Sơn nghiêm túc gật đầu, tiếp theo chắc chắn là một trận chiến ác liệt. Điều này đã vượt quá phạm vi lúc trước của bọn họ, sau khi kết thúc nhất định phải đòi nhiều tiền thưởng hơn.
Lúc này.
Ba vị cao thủ đợi ở bên người Nhị công tử đi ra.
Người đàn ông trung niên đeo thiết trảo có dáng vẻ gầy như con khỉ, liếm thiết trảo, ánh mắt âm u như đang tự hỏi đợi lát nữa sẽ xé rách vị trí nào trên người bọn họ.
Người đàn ông vác búa lớn trên vai có vóc dáng khá ổn đi đến từ phía sau, búa lớn đập xuống đất tạo ra hố sâu. Gã nhìn bốn vị ở trước mặt với ánh mắt coi thường, đợi lát nữa mấy tên cặn bã này sẽ chết thảm ở trong tay bọn họ.
Còn người thứ ba đi ra lại không có biểu hiện gì nhiều, chỉ đứng giữa hai người vừa rồi, mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước.
…
Quách Chính Đường không để ý đến bọn họ, mà chỉ chú ý Lâm Phàm, không rõ tiểu tử này định ra tay khi nào.