“Sao ngươi làm được vậy?” Quách Chính Đường khiếp sợ hỏi.
Lâm Phàm thản nhiên trả lời: “Nỗ lực, thiên phú, lòng tin, thiếu một thứ cũng không được.”
“Căn cốt của ngươi cũng đâu có tốt lắm.” Quách Chính Đường xem xét căn cốt của Lâm Phàm, lão thấy cũng không tốt như mình tưởng tượng, chỉ thuộc trình độ đại trà mà thôi.
“Nếu nhìn bằng mắt thì đâu đâu cũng đều tràn ngập sự mê hoặc, giữa tâm và mắt, ta chọn tin tưởng tâm. Lão Quách, cơ hội không có nhiều, ta nói thật cho ông nghe, Đoán Khí tầng tám không phải là loại tu vi mà người trẻ tuổi như ta có thể đạt được, đạt đến tầng chín rồi thì là Tẩy Tủy. Ta biết để tu luyện Tẩy Tủy cảnh thì cần phải có tâm pháp, ở Kình Lôi minh, có thể ta sẽ không lấy được tâm pháp, nhưng mà ta sẽ chọn cách rời đi, tìm cách bái nhập vào sơn môn, chờ đến lúc đó, giao dịch giữa ta và ông ta sẽ không cần nữa.”
“Ta sẽ thả ông đi.”
Lúc Lâm Phàm nói chuyện với Quách Chính Đường, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, dường như chỉ là đang nói về mấy chuyện vặt vãnh, hắn không hề tỏ vẻ sốt ruột mà chỉ tùy ý, bình tĩnh, giao lại quyền lựa chọn cho Quách Chính Đường.
Đương nhiên.
Hắn sẽ luôn nhắc nhở lão Quách.
Coi như cho lão chút cảm giác áp lực nho nhỏ cũng được.
Lúc này quả thật nội tâm Quách Chính Đường có hơi dao động, lão chưa bao giờ gặp loại người như Lâm Phàm, kể cả là trong thời kỳ bản thân đang hưng thịnh, kết giao với người tài ba ở bốn phương tám hướng thì lão cũng chưa từng gặp được người như vậy.
Lâm Phàm nói rất đúng.
Với độ tuổi như hắn, người có thể tu luyện đến Đoán Khí tầng tám thật sự vô cùng ít, hay nói cách khác, còn chưa có đến mấy người.
Khi Quách Chính Đường còn đang trầm tư thì Lâm Phàm lại bước đến trước mặt lão.
“Lão Quách.”
“Hả?”
“Ta muốn ra ngoài một chuyến.”
“Thì…”
Ầm!
Lâm Phàm giơ tay đánh xuống một cách trắng trợn và táo bạo ngay trước mặt lão Quách, rõ ràng đối phương nhìn thấy, nhưng lại không phản kháng được, thế là sau đó Lâm Phàm đỡ lão Quách gia đang hôn mê nằm xuống, tìm một sợi dây thừng trói chặt lại.
Thành bắc, trên đường phố.
“Chính là chỗ này.”
Lâm Phàm giả vờ như đang chọn đồ trước một gánh hàng rong, khóe mắt hắn liếc nhìn về phía cảnh cửa lớn đã bị đóng chặt của phủ đệ cách đó không xa, đây là một trong những nơi được Lục Nương khoanh vòng trên tấm da dê.
Bây giờ hắn đã có khả năng tự vệ, à không… phải là có khả năng giết kẻ địch, giải quyết một số phiền toái mới đúng.
Mà hiện tại.
Hắn cảm thấy mấy thứ được ghi trên bản đồ này là thứ nào đó mà chắc chắn không phải kẻ chỉ có chút thực lực có thể để vào đây đượcTuyệt đối không thể là hắn nghĩ sai được.
“Ông lão, phủ đệ này cũng không tồi ha, không biết có bán hay không?” Lâm Phàm tán gẫu với người bán hàng rong, tìm hiểu sơ qua về tình hình.
Người bán hàng rong nói: “Cũng không tệ, chỉ là ta buôn bán ở đây đã lâu, thế mà lại chưa từng thấy có ai đến.”
“Ồ, vậy thì thật đáng tiếc, một căn nhà được xây dựng tốt như vậy mà lại không ở được, thật là lãng phí.”
Lâm Phàm cười rồi không hỏi thêm nữa, hắn tùy tiện chọn đại một món đồ, tính tiền rồi rời đi.
Không hề để lại sơ hở.
Thật sự mua đồ.
Hắn đi xem hết một lượt những điểm khoanh tròn trên tấm da cừu, tất cả đều là phủ đệ không có người ở. Những phủ đệ này không lớn, nếu có người ở cũng phải là người trong gia đình giàu có thuộc tầng lớp trung thượng lưu mới có thể mua được.
“Kỳ lạ, một tên giặc cướp khoanh tròn những nơi này làm gì?”
Lâm Phàm nghĩ mãi không hiểu.
Hắn đã quan sát tình hình xung quanh, không có ai theo dõi, không giống như có bẫy. Chẳng lẽ là giấu thứ gì ở những nơi này sao?
Hắn nhớ tới nhan sắc của Lục Nương bị hắn đánh bại, xem như không tệ, hơn nữa lại có loại khí chất phong tao đó. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một người phụ nữ vất vả cần cù, vì tự lực cánh sinh không những phải hầu hạ đám giặc cướp kia mà còn làm thêm ở bên ngoài, số tiền kiếm được cũng không dám để ở hang ổ của lũ cướp, chỉ có thể tìm chỗ cất giữ.
Ban đêm.
Trời tối trăng mờ.
Một bóng dáng xuyên qua màn đêm đáp trên mái hiên của phủ đệ, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, một mảnh tối đen, không hề có ánh đèn nào, thậm chí yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch kêu.
“Thật sự không có ai?”
Lâm Phàm vô cùng ngạc nhiên.
Lúc mới bắt đầu trong lòng hắn nghĩ rất đơn giản, trong phủ đệ này nhất định có người, hoạt động vào lúc nửa đêm, nhưng tình huống hiện tại không giống như hắn nghĩ.
Hắn trầm tư một lát.
Hắn tự biết có những chuyện không thể quan tâm nhiều bởi dễ rước họa vào thân, nhưng hắn khá tò mò, mấu chốt là khoanh tròn trên tấm bản đồ mà có thể khiến cướp mang theo bên người chắc chắn có bí mật.
Cướp thì để ý đến cái gì nhất?
Chắc chắn là của cải.
Nếu quả thật là của cải, trái lại hắn có thể dùng những món hàng đem theo này thương lượng với bên kia mua bí tịch.
Nhẹ nhàng đáp xuống sân.
Hắn không hề tùy tiện hành động mà chỉ đẩy cửa gỗ ra, ngay sau đó trực tiếp rời khỏi, biến mất trong màn đêm.
Hắn không sợ mạo hiểm chỉ sợ sự mạo hiểm này không đáng, cho nên muốn để lại chút sơ hở rồi xem tình hình.
Đêm hôm sau.
Lâm Phàm đáp xuống mái hiên như trước. Thấy cánh cửa được mở ra hôm qua vẫn như cũ, hắn suy nghĩ trong chốc lát, dựa theo loại tình huống này thì phủ đệ quả thật không có người.
Nhưng không thể chủ quan.
Trong nhiều ngày liên tiếp hắn đều chọn hành động vào đêm khuya thanh vắng, mà hành động thường xuyên như thế đã làm hại cái cổ của lão Quách, từ lúc bắt đầu là đau nhức đến cảm giác khó chịu giống như bị sái cổ hiện giờ.
Tất cả đều là lỗi của Lâm Phàm.
Có quỷ mới biết tiểu tử này hơn nửa đêm không ngủ được, lén lén lút lút ra ngoài làm cái gì.
“Mấy ngày liền đều như vậy, xem ra giống như ta nghĩ quả là không có người sống ở đây.”
Lâm Phàm đáp xuống sân nhưng cũng không hề nhúc nhích, giống như hòa vào trong bóng tối lắng nghe động tĩnh xung quanh. Chỉ cần hơi có động tĩnh hắn sẽ lập tức rời khỏi không ở lại.
Sân cũng không lớn, thu hết vào tầm mắt.
Ba hướng đông - tây - bắc đều có mấy căn phòng. Phía bắc là nhà chính, phía tây là đại sảnh, phía đông là sương phòng.