Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh nhọn đâm thủng bàn tay, Tần Hổ đau đến nứt mắt, nhưng đau đớn làm gã tỉnh táo lên không ít, khẽ gầm một tiếng, đấm một cú về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm bắt chéo hai tay, cố gắng chống đỡ cú đấm này, sức mạnh cường đại đánh bay hắn, đồng thời mượn lực rút lui, đinh nhọn đâm rách bàn tay Tần Hổ, máu tươi chảy ròng ròng.

“Coi thường đối phương rồi.”

Lâm Phàm bị đánh bay xa mười mấy mét, mũi chân chạm đât, người nhẹ như chim yến, mau chóng lùi về sau, biến mất không thấy tăm hơi.

Mục tiêu hơi cứng.

Không nên liều mạng.

Trận giao đấu ngắn ngủi, hắn đã nhìn ra đối phương không giống với mấy tên trước đây hắn đã giết, tuyệt đối không phải là cao thủ bình thường, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dù có đánh tiếp, kết quả chém chết đối phương thì bản thân hắn cũng bị thương.

Một khi bị thương... Sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện.

Nhưng...

“Bước ra, bước ra cho lão tử.” Tần Hổ giận dữ gào thét, khuôn mặt dữ tợn, tự nhiên đến đánh lén, đánh được vài chiêu chuồn mất tăm, làm gã tức chết đi được.

Tiếng gào phẫn nộ truyền ra bốn phía.

Lâm Phàm nghe thấy, không phản ứng, xoa xoa cánh tay, cảm giác tê dại thật sảng khoái, quả thực không thể coi thường tên này được.

Nhưng rốt cuộc vẫn không rời đi.

Hắn đi theo quan sát Tần Hổ, đối phương biết rõ nơi này không an toàn, lập tức rời đi, hắn theo đuôi cả đoạn đường, không tùy tiện hành động mà chờ đợi cơ hội.

Từng giây phút trôi qua.

Tần Hổ cảm thấy không ổn, gã cảm nhận được cơ thể đang dần dần tê liệt, chậm chạp, nghĩ đến ám khí của con mụ đàn bà chó má kia, chỉ hận không thể lột sạch quần áo ả.

Gã nhìn xung quanh, tìm kiếm kẻ vừa đánh lén gã.

Có tiếng đập cánh, một con chim bay vút lên.

“Vẫn ở đây?”

Tần Hổ kinh hãi trong lòng, có một dự cảm không tốt. Cứ theo tình hình này, không khéo sẽ rơi vào tay đối phương mất. Lúc này gã giống như một con mồi đang bị nhìn chằm chằm, kẻ kia đang chờ đến thời điểm gã suy yếu nhất để ra tay.

Không thể ngồi im chờ chết được.

Nếu không chỉ còn duy nhất một con đường chết mà thôi.

Nhất thời Tần Hổ chạy thục mạng về phía trước, tốc độ cực nhanh, đánh võng như rắn trườn, khi chạy bên trái, khi chạy bên phải, hi vọng chạy đến được hồ nước ở phía trước.

Có lẽ đó là cơ hội chạy thoát duy nhất.

Lâm Phàm thấy Tần Hổ chạy trốn, theo sát ở phía sau, lúc nào cũng duy trì khoảng cách với đối phương.

Chạy!

Chạy mãi!

Tần Hổ quay đầu nhìn lại, phát hiện dưới tán cây cách đó không xa có một bóng người, trời hơi tối, nhìn không rõ lắm, giống như một bóng ma.

“Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi cứ bám theo ta, ngươi muốn gì thì cứ nói ra, tiền bạc, mỹ nữ, ta đều có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”

Gã chăm chú nhìn về phương xa, hi vọng đối phương thương lượng điều kiện.

Thấy đối phương không đáp lại, Tần Hổ cắn chặt răng, tiếp tục bỏ chạy. Đừng tưởng người gã đô con, nhưng tốc độ lại không chê vào đâu được, nhanh nhẹn như báo, mau chóng trốn thoát.

Vừa bỏ chạy vừa quay đầu nhìn lại, thì thấy đối phương cứ nhảy từ tán cây này sang tán cây khác, từ đầu đến cuối không gặp trở ngại, xem ra đối phương chắc chắn là cao thủ.

Dần dần.

Tần Hổ cảm thấy nửa người chậm rãi cứng ngắc, tê dại, chẳng còn chút sức lực, điều này khiến gã hoảng sợ, vẫn còn cách hồ nước một đoạn nữa, tốc càng chậm lại.

Sau đó Tần Hổ dừng lại, ngồi bệt dưới đất, tầm mắt đặt ở phía trước, ánh mắt hung hăng sắc bén, đủ để uy hiếp phường trộm cắp.

Hiện tại gã chỉ có thể tỏ vẻ hung tợn, khiến đối phương không nắm chắc tình hình, không dám tùy tiện hành động.

Ban đầu ra tay sau đó lại bám đuôi, chứng tỏ đối phương đang chờ đợi cơ hội, giống như một tay thợ săn lão luyện chờ thú dữ cạn kiệt sức lực, nắm lấy cơ hội, xuống tay ngoan độc.

Lúc này gã là thú dữ.

Kẻ trước mắt không biết nông sâu ra sao chính là tay thợ săn.

Ánh trăng chiếu xuống mát rượi, mặt đất như phủ sương, có chút đẹp đẽ, thứ duy nhất không trọn vẹn chính là, có hai người đang nhìn nhau, một người hơi thở trầm ổn, vẻ mặt bình thản, một kẻ thở hơi gấp, mồ hôi trên trán chậm rãi nhỏ xuống, nói lên gã đang rất căng thẳng.

Rất lâu sau đó.

Lâm Phàm chủ động phá tan sự im lặng: “Sao ngươi không chạy nữa?”

“Chạy? Sao phải chạy, chờ đợi không phải tốt hơn ư?”

“Tay có sao không?”

“Ngươi thử nói xem?”

“Ta thấy không ổn, máu thấm hết vào vải rồi.”

Tần Hổ nhìn bàn tay, miệng vết thương rộng máu đang chảy ròng ròng, không chặn được dòng máu, vừa nãy còn vận động kịch liệt, máu càng chảy thêm nhanh, sắp tràn ra thành sông mất rồi.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Lâm Phàm đứng vững trên tán cây nói: “Chỉ đi ngang qua thôi, thấy ngươi bị thương nặng, muốn biết tình hình của ngươi thế nào.”

Tần Hổ đáp: “Ta ổn lắm, không cần ngươi bận tâm, nếu không còn chuyện gì, ngươi có thể rời đi, buổi tối rừng hoang thú dữ không an toàn.”

“Không sao, ta chỉ cảm thấy hình như ngươi không ổn lắm, có muốn ta giúp một tay không?” Lâm Phàm nói.

“Được, ngươi đến đây.”

Đã đến nước này rồi, Tần Hổ không được hoảng sợ, thậm chí còn không được có bất kỳ điều gì bất thường, bằng không đối phương ắt sẽ hóa thành thú dữ, nhe răng nanh sắc nhọn với gã.

Hiện tại đối phương vẫn chưa có hành động gì.

Có thể là do chưa tường tận hình tình của gã, có chút kiêng dè.

“Được, vậy ta tới đây.” Lâm Phàm bám theo gã cả một đoạn đường, cẩn thận quan sát, đã phát hiện đối phương có vấn đề, ban đầu cuống cuồng tháo chạy, sau đó tốc độ ngày càng chậm, đương nhiên có bất thường, bây giờ lại bình tĩnh ngồi xuống, chỉ có thể là đối phương đang giả bộ, để dọa dẫm hắn.

Đối phương ở thời kì đỉnh cao, cũng chỉ ngang tài ngang sức hắn mà thôi, chứ đừng nói đến bây giờ gã đang khó khăn, có gì phải sợ.

Tần Hổ thấy đối phương đi tới chỗ gã, trong lòng sụp đổ, vậy mà không dọa sợ được hắn.

“Ngươi là bang chủ của Sát Hổ bang nhỉ, có biết Lục Nương không?” Lâm Phàm vừa đi vừa hỏi, ngữ điệu nhã nhặn như gặp được bạn cũ, không có chút ác ý nào.

“Ngươi quen biết Lục Nương?”

“Quen biết.”

“Nàng là phu nhân của ta, ngươi đã quen biết Lục Nương, xem ra mọi người đều là người quen.”

“Ừ, phu nhân ngươi bị ta đánh chết, sau đó có một tên ngốc đến, múa may Lang Nha bổng, cũng bị ta đánh chết. Có điều hình như gã đó có gian tình với phu nhân ngươi, có lẽ ngươi bị cắm sừng rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK