“Huống hồ, Lâm sư đệ của chúng ta có thiên phú cỡ nào, ngộ tính cỡ nào. Ta có hâm mộ cũng là hâm mộ Lâm sư đệ. Không có khả năng lại đi hâm mộ một tên nhóc lông còn chưa mọc đủ dài nữa.” Trần Uyên ném đậu phộng lên giữa trời, ngửa đầu, điều chỉnh phương hướng trái phải một chút, nuốt đậu phộng đang rơi xuống. Khụ khụ! Có tiếng ho khan truyền tới. Trần Uyên quay đầu, lúc nãy hắn ta có thấy bóng dáng người tới, không ngờ lại là Triệu trưởng lão. Hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.