Vương Bảo Phong bế con gái lên: “Ngươi đã lâu không gặp con gái nuôi rồi. Cũng không ai làm cha nuôi như ngươi đâu, nhận cũng nhận rồi, vậy mà một hai năm còn chưa thấy bóng người.” “Bận mà.” Lâm Phàm đáp. “Ai da, biết ngươi bận rồi, ta cũng không trách ngươi. Tới đây, cục cưng, đây chính là cha nuôi của con. Không nhanh gọi một tiếng đi, sau này con trưởng thành, gặp chuyện gì cha cũng không giúp đỡ được, chỉ có thể dựa vào cha nuôi của con.” Vương Bảo Phong cười. Vương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.