"Kình Lôi minh có lẽ cũng có tâm pháp Tẩy Tủy, nhưng đều cho những người trọng yếu nhất, chẳng lẽ lại truyền cho người ngoài làm lung lay nền móng của bọn họ? Vì vậy, cơ hội duy nhất của ngươi là gia nhập sơn môn, lấy được tâm pháp Tẩy Tủy, mà người bạn này của ta chính là người của sơn môn, ta có thể giới thiệu cho ngươi."
" Trên đời này vốn không có tình bằng hữu vĩnh cửu, cũng không có kẻ thù nào là mãi mãi, những việc ngươi làm với ta chỉ là do không cùng lập trường. Ta không trách ngươi, thậm chí chúng ta có thể trở thành bằng hữu."
Người làm chuyện lớn phải có tâm thái này.
Lâm Phàm muốn nói với Tần Hổ, tâm thái của gã thật sự là rất tốt.
Tần Hổ nhìn Lâm Phàm, chờ đợi sự lựa chọn của hắn, hiện tại tính mạng ở trong tay đối phương, nói bất kỳ lời ngoan cố nào cũng là tăng nhanh tốc độ đến với cái chết mà thôi, thậm chí gã còn không dám nói ngươi dám giết ta, người bạn ở sơn môn kia chắc chắn sẽ đến báo thù cho ta.
Người ta hủy thi diệt tích gã, ai cũng không biết, có quỷ mới có thể báo thù cho gã.
Không bằng cho đối phương biết ta có chút quan hệ, có thể tiến cử cho ngươi.
"Ngươi nói như vậy khiến ta đúng là có chút động lòng, nhưng tạm thời chưa nói đến những chuyện này, ta cần phải suy nghĩ đã. Đúng rồi, ngươi hãy nhìn xem đây là thứ gì?"
Lâm Phàm móc từ trong ngực ra tấm da dê phát hiện ở trên người của Lục Nương.
"Ngươi lấy được từ đâu?" Tần Hổ không chút hoảng hốt hỏi.
"Trên người vợ ngươi."
"Ta không biết, trước giờ chưa từng nhìn thấy."
Tần Hổ nhìn lại mấy lần, lắc lắc đầu đáp.
Lâm Phàm vỗ vào vai của Tần Hổ, sau đó ôm lấy cổ của gã, một tay nâng cằm của gã lên, tay kia đặt trên đỉnh đầu của gã, loại động tác tưởng chừng thân mật này lại làm cho Tần Hổ có chút sợ sệt.
"Ngươi muốn làm gì ?"
"Không có gì, sẽ rất nhanh thôi." Lâm Phàm mặt mỉm cười, tràn đầy thiện ý.
Rắc!
Một tiếng vang giòn, cổ của Tần Hổ trực tiếp xoay 90 độ.
"Ngươi nói rất đúng, cũng khiến ta rất động lòng, nhưng ta không muốn để lại một mối nguy hiểm nào, chỉ có thể giết chết ngươi."
Lâm Phàm đào hố, đem Tần Hổ đi chôn, để phòng ngừa thi thể bị kẻ khác nhìn thấy, giết người chôn xác ngược lại cũng coi như có chút lòng tốt rồi.
Lời của Tần Hổ, tâm pháp Tẩy Tủy có vẻ rất quan trọng, hơn nữa còn là thứ người bình thường không lấy được, Kình Lôi minh có lẽ sẽ có loại tâm pháp này, nhưng nếu đã quan trọng như vậy, chắn chắn sẽ không tùy ý đem cho người khác tu luyện.
Hắn bây giờ chỉ là một tên tinh anh nho nhỏ, mà theo như Kình Lôi minh nói, hắn muốn lấy Tẩy Tủy tâm pháp, có lẽ sẽ bị đánh chết, cho dù hắn có tu luyện dến Đoán Khí tầng chín, lập được công lao hiển hách cho Kình Lôi minh, cũng khó có được.
Suy cho cùng công cao át chủ, đến lúc đó sợ rằng điều Kình Lôi minh muốn không phải là lôi kéo, mà là bóp chết hắn.
Mặc dù tất cả đều là những suy nghĩ của hắn, nhưng thực sự cũng rất có khả năng.
Nhân lúc đêm tối gió to, Lâm Phàm biến mất trong bóng tối, coi như trước giờ chưa từng đến nơi này. Hắn không thu hoạch được gì, nhưng giải quyết được một mối nguy hiểm tiềm ẩn trong số ít những người bên cạnh mình cũng là sự thu hoạch rất lớn rồi.
…
"Trương quản giáo, tên Tần Hổ này chạy nhanh quá, để hắn trốn thoát rồi."
"Có điều trải qua chuyện này, có lẽ sau này hắn không dám đến nữa."
Bọn họ trở về báo cáo tình hình.
Trương quản giáo rơi vào trầm tư, để Tần Hổ tự do chung quy cũng là một mối họa, Bát tiểu thư mạo hiểm lấy thân làm mồi nhử, vậy mà không bắt được đối phương, thực sự rất đáng tiếc.
***
Hắn trở về phòng.
Lão Quách đang ngủ rất say sưa.
Lâm Phàm ngồi khoanh chân tu luyện, Điệp Sơn Kình không cần động tay động chân, chỉ cần tĩnh tâm tu luyện là được. Căn cứ theo phương pháp tu luyện, vận chuyển linh khí thành một vòng, ngưng tụ Điệp Sơn Kình.
Mỗi lần tu luyện đều có thể tăng cường Điệp Sơn Kình lên một tia, nếu gặp bạo kích thì còn tăng vọt hẳn.
Theo ý nghĩ của lão Quách, muốn tu luyện tới viên mãn thì không mất mấy năm là không thể tu luyện được, nhưng chỉ cần Lâm Phàm tu luyện khắc khổ như lúc này thì thời gian sẽ được rút ngắn đi rất nhiều.
【Nhắc nhở: Phát động mười ba lần bạo kích! 】
【Nhắc nhở: Độ thông thạo Điệp Sơn Kình +13! 】
…
Sáng sớm, lão Quách tỉnh dậy, xoa xoa cái gáy đau kinh khủng, nhìn thấy Lâm Phàm vẫn đang tu luyện, trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Đúng là tên điên, đừng nói là ngươi tu luyện cả đêm đấy nhé.
“Lão Quách, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Lâm Phàm mở mắt cười hỏi, thái độ khá tốt, tựa hồ sau cuộc trò chuyện với Tần Hổ tối hôm qua đã khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, nghĩ đến chuyện quan trọng nào đó.
"Chỗ này đau."
Lão Quách sờ gáy, tuy rằng chỉ là một phế nhân, nhưng lão biết tối hôm qua lão lại bị tên tiểu tử này dùng tay làm đao đánh ngất.
"Để ta xoa bóp cho ông."
Lâm Phàm đến bên giường, không chán ghét mùi thối trên người Lão Quách, còn cả cái gáy có thể xoa bóp ra cả cân bùn đất kia, nhẹ nhàng mát xa.
"Lão Quách, lực đạo thế này được chứ?"
"Ừ."
Quách Chính Đường coi như cũng đã quen với tình cảnh hiện tại, bị tên tiểu tử này trói đến thành Thiên Cửu, ba bữa có đồ ăn ngon chiêu đãi, coi như không tồi. Chỉ là không được tự do mà thôi.
Kẽo kẹt!
Ngô Tuấn bước vào mang theo hộp cơm, nhìn thấy Lâm Phàm đang xoa bóp cổ cho tên ăn xin, hắn ta cảm thấy tò mò. Lão ăn mày già này rốt cuộc là gì của Lâm tinh anh mà sao Hắn ta luôn cảm thấy Lâm tinh anh rất tôn trọng lão già này.
“Tới rồi hả.” Lâm Phàm nói.
“Ừ, bánh bao thịt mới ra lò, hương vị rất tuyệt.” Ngô Tuấn đặt bữa sáng lên trên bàn, đồng thời oán giận: “Không biết tối hôm qua là kẻ vô đạo đức nào đá đổ đống hàng hóa mà chúng ta cực khổ xếp lên."
"Gần đây có khá nhiều kẻ say xỉn, có thể là do bọn họ làm."
"Chắc là vậy, các huynh đệ đang dọn dẹp lại rồi."
Lâm Phàm đưa bánh bao cho lão Quách. Quách Chính Đường cũng không khách sáo với Lâm Phàm, lập tức nhận bánh bao ăn, ăn tới mức miệng đầy dầu mỡ.
"À đúng rồi, ta nghe người ta nói, đêm nay Yên Vũ Các lại tổ chức hoạt động đấy."