“Không sao, hắn có đường lui, ta cũng có đường lui cho hắn.” Đường Phi Hồng trả lời. Trình độ quan tâm của bà ta dành cho Lâm Phàm chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài. Nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, đường lui mà bà ta chuẩn bị sẽ không xuất hiện. Thánh chủ an tâm: “Có thì tốt, chỉ sợ không có mà thôi.” Đường Phi Hồng dặn dò thánh chủ: “Sư huynh vẫn nên chuẩn bị thêm đi. Theo ta nghĩ, chuyện phiền toái sẽ nối liền không dứt. Yêu tộc bị hại nhưng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.