Hắn muốn biết Liễu Nhập Thế mà Hoàng Chương vẫn luôn tôn sùng có lai lịch thế nào.
Người này từ thành Hà Tân tới thành Thiên Cửu, hơn nữa ra tay hào phóng, không giống người của gia đình bình thường.
Hiểu rõ lai lịch đối phương thì trong lòng cũng có tính toán.
"Họ Liễu, nhà giàu họ Liễu ở thành Hà Tân có tới mấy nhà, không biết Lâm lão đệ đang nhắc tới nhà họ Liễu nào?"
"Liễu Nhập Thế."
"À, vị đó hả, người này thì ta biết. Liễu Nhập Thế này là công tử nhà họ Liễu ở thành Hà Tân, Lâm lão đệ quen biết hắn sao?"
"Quen sơ, không tính là thân, chỉ muốn hỏi thăm một chút."
Lâm Phàm yên tâm hơn hẳn, biết rõ lai lịch của Liễu Nhập Thế là được rồi, dù sao cũng đang trong thời gian đặc biệt, đột nhiên lại xuất hiện một người thần bí, ai biết đối phương muốn cái gì.
Hiện tại đã xác định được thành Hà Tân quả thực có một người tên Liễu Nhập Thế là được rồi.
"Lâm lão đệ, các ngươi đưa hàng từ thành Thiên Cửu tới đây vô cùng vất vả, không bằng vào thành uống vài chén đi." Vị quản sự này thấy diện mạo Lâm Phàm không tầm thường, tuy trẻ tuổi nhưng tương lai tuyệt đối không phải người thường, kết giao một chút cũng không sai.
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Lâm Phàm cười. Đối phương nói lời này chính là chủ động mời khách, có người bao ăn bao uống nhất định không thể từ chối, nếu không ngay cả ông trời cũng ngứa mắt ngươi.
Đúng lúc hắn có thể tìm hiểu thêm ít tin tức, cho dù không có mục tiêu xác định, nhưng rất nhiều chuyện chính là trong lúc vô tình tán gẫu với nhau mà biết được.
Hắn vốn cho rằng đối phương sẽ dẫn hắn tới kỹ viện nổi danh nhất thành Hà Tân.
Nhưng không ngờ...
Hai bọn họ lại đi tới một tửu lâu nổi tiếng của thành Hà Tân.
Thuyền hàng lần này là do Kình Lôi minh phụ trách vận chuyển, đồ trên thuyền là của thương nhân họ Trần ở thành Hà Tân. Trần gia này có rất nhiều sản nghiệp ở thành Hà Tân, là một trong các đại gia đình ở đây, trong tay có hơn mười vị thương nhân chuyên môn di chuyển khắp nơi, mở rộng sản nghiệp.
Mà người mời Lâm Phàm tới tửu lâu tên là Quản Vũ là một trong các quản sự của Trần gia, phụ trách các công việc ở bến tàu.
Tiểu nhị bưng mấy món ngon tới.
"Lâm lão đệ, mời."
"Mời."
Hai người nâng chén uống rượu, nghe một già một trẻ đàn hát tiểu khúc, vô cùng nhàn nhãn.
Quản Vũ nói chuyện với Lâm Phàm từ những chuyện không quan trọng lắm, tới mấy việc vặt thường thức trong thành Hà Tân, rồi bày tỏ sự lo lắng đối với bên ngoài, việc làm ăn của thương nhân hiện giờ càng ngày càng khó khăn.
Vài năm gần đây, nạn trộm cướp rất nghiêm trọng, quan phủ lại không muốn tiêu diệt, tình thế tràn đầy nguy cơ.
Lâm Phàm nghe xong có chút đồng tình, nhưng vì thế mới sinh ra không ít ngành nghề mới, rất nhiều thế lực trong thành cũng bắt đầu hộ tống đồ cho thương nhân, kiếm không ít tiền, công việc khá béo bở.
Đinh đinh đinh!
Một lão già vô cùng bẩn thỉu, ôm bát sứ cũ nát, loạng choạng chạy tới từng bàn khách đang ngồi, đồng tiền trong bát va chạm phát ra âm thanh leng keng.
"Các vị đại gia, rủ lòng thương xót..."
"Cút sang một bên, đừng ở đây xin cơm."
Thực khách chung quanh đều nâng tay áo bịt mũi, vẻ mặt cực kỳ chán ghét, vẫy tay xua đuổi giống như đuổi ruồi nhặng.
Quản Vũ lấy ra chút bạc vụn ném vào trong bát đối phương.
"Đa tạ đại gia."
Quản Vũ ôm quyền: "Không dám, không dám..."
Lão ăn mày giống như không nghe thấy gì, đần độn rời đi.
Lâm Phàm có chút kinh ngạc.
Quản Vũ giống như biết Lâm Phàm khó hiểu, thở dài nói: "Tạo hóa trêu ngươi, thế sự khó lường mà."
"Quản lão ca, vị này có lai lịch thế nào vậy?" Lâm Phàm hỏi.
"Không dối gì Lâm lão đệ, nhìn lão ăn mày toàn thân bẩn thỉu vừa rồi, ngươi có dám tin đó là một nhân vật lớn từng danh chấn thành Hà Tân hơn ba mươi năm trước không. Ngay cả lão gia nhà chúng ta cũng phải gửi thiệp mời, mới có thể gặp mặt đấy."
"Nổi danh khắp thành Hà Tân?"
Lâm Phàm khiếp sợ, đúng là không nhìn ra đấy, tuy hắn không có nhìn kĩ người đó nhưng cái mùi hôi hám ấy cùng với bộ dạng nhếch nhác bẩn thỉu kia thật khó khiến người ta tưởng tượng đến một nhân vật nổi danh.
Quản Vũ nói: "Nếu Lâm lão đệ muốn biết thì ta có thể kể ngươi nghe, coi như nghe kể truyền thuyết đi cũng được."
"Vậy xin Quản lão huynh kể ta nghe với." Lâm Phàm hào hứng nói, nếu có thể nổi danh khắp thành Hà Tân hẳn phải là một nhân vật khó lường, nhưng nhìn vào tình trạng hiện tại thì có vẻ không ăn khớp lắm.
Quản Vũ uống cạn chén rượu, hồi tưởng một chút, kể: "Hơn ba mươi năm trước, khi ấy ta mới hơn chục tuổi, đang làm người canh cửa của Trần gia, từng được chính mắt thấy sự uy phong của Quách Chính Đường nhà họ Quách. Đó là một phong thái uy nghiêm đến nỗi nếu không tận mắt thấy thì không thể tưởng tượng ra, ngay cả đám đại gia tộc của thành Hà Tân hiện nay mà đứng trước mặt Quách gia thì đều phải thành thành thật thật không dám làm càn..."
Quản Vũ vừa mở máy liền không thể dừng lại.
Lâm Phàm cẩn thận lắng nghe, không cắt đứt.
"Không ai hay biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, mà cả nhà họ Quách đang rực rỡ lớn mạnh lại bị tiêu diệt sạch sẽ, Quách gia bị người ta phát hiện đã ngã gục trên đường lúc sáng sớm, toàn thân đẫm máu, tay chân đều bị phế, chẳng khác gì phế nhân nữa, bao nhiêu năm qua, trừ một vài người của thế hệ trước, hiện đã không còn ai nhớ đến việc này."
Quản Vũ cảm thán.
"Sự đời đổi thay, đúng là khó có thể dự liệu." Lâm Phàm cũng nói.
Quản Vũ bảo: "Thôi không nói mấy chuyện này nữa, uống rượu đi."
"Được."
Lâm Phàm cho rằng chuyện này hẳn do danh tiếng của Quách Chính Đường quá lớn dẫn tới tai họa, hoặc là gây thù địch ai đó bên ngoài dẫn đến họa diệt môn.
Tối đó, tại một tòa miếu đổ trong thành.
Quách Chính Đường lê thân thể mệt mỏi từ bên ngoài đi vào, nằm lên chiếu, lặng yên không nhúc nhích, chẳng khác nào một xác chết.
Tiếng gió gào thét ù ù bên ngoài, thỉnh thoảng cũng lùa vào trong miếu, khiến Quách Chính Đường lạnh đến co ro.
Chợt một bóng người xuất hiện trong đêm tối.
"Quách gia, nghe danh đã lâu, tại hạ là Lâm Phàm ở thành Thiên Cửu, hi vọng có thể được trò chuyện với Quách gia một chút."
Lâm Phàm cung tay chào, thần thái cung kính, đối đãi với lão tiền bối, lại còn đang muốn học được nhiều thứ từ người ta, đương nhiên phải khách khí.