Cốc cốc!
"Lâm huynh, có tiện gặp hay không?"
Ngoài cửa truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ của Ngô Tuấn. Từ sau khi nhìn thấy Lâm Phàm tàn nhẫn đánh vỡ ngực người đàn bà kia, toàn thể bang chúng trong đội đều mang cảm giác sợ hãi cao độ với Lâm Phàm.
"Có chuyện gì?"
"Có người tìm ngươi."
Lâm Phàm hơi khó hiểu, hắn đã biến mình thành cái bộ dạng không chút thu hút này rồi, mà vẫn có người tìm tới cửa sao, chẳng lẽ là...
Lâm Phàm trầm tư!!!
Đột nhiên, hắn nghĩ ra, có lẽ là Mặc Vận cô nương ở Yên Vũ Các tìm hắn. Dù sao đêm hôm đó hắn đã dùng hết tất cả vốn liếng, phóng thích đại chiêu, làm cho đối phương trở nên ngoan ngoãn, có lẽ lâu ngày không gặp, nên đối phương nhớ mong, phái người tới nối lại duyên phận thôi.
Hắn mở cửa.
Hửm...
Ngoài cửa ngoại trừ Ngô Tuấn còn có một lão già.
"Ai?" Lâm Phàm hỏi.
Ngô Tuấn chỉ lão già đứng bên cạnh, rồi đứng qua một bên, ý tứ rất rõ ràng. Ngươi muốn tìm Lâm tinh anh của chúng ta mà, hiện tại người đang đứng trước mặt ngươi rồi đó, có chuyện gì thì nói nhanh đi.
"Nghe đại danh của Lâm tinh anh đã lâu, hôm nay vừa gặp quả thực không giống người thường." Lão già cười tủm tỉm nói.
Lâm Phàm: "Trước kia ngươi gặp ta rồi sao?"
"Chưa từng gặp mặt, đây là lần đầu tiên."
Biết ngay là người này nói lời khách sáo mà, nhưng mà nói dối quá trắng trợn rồi. Rõ ràng là chưa từng gặp hắn, hơn nữa hắn còn khiêm tốn như thế, làm gì có danh tiếng gì truyền ra bên ngoài, thật sự là... hầy, không muốn nói thêm nữa.
"Tìm ta có chuyện gì?" Lâm Phàm hỏi.
Lão già nói: "Chủ nhân nhà ta muốn mời Lâm tinh anh tới phủ một chuyến."
"Chủ nhân nhà ngươi là ai?"
Lâm Phàm thầm nghĩ xem có thể là ai, trong khoảng thời gian này hắn đã rất khiêm tốn rồi, cho dù hắn bị Bát tiểu thư đề bạt lên, nhưng địa vị rất thấp, chỉ là một tinh anh nho nhỏ thôi, đối với mấy người phía trên kia thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, thậm chí ngay cả chút ý tưởng cũng không có.
Hiện giờ tới mời hắn thì chỉ có một khả năng, đó là chuyện hắn giết người đã bị đối phương biết được, nhìn thấy hắn có tu vi không tồi nên muốn mượn sức, làm cho hắn đối đầu với Bát tiểu thư.
Chưa biết chừng, sau khi đánh bại Bát tiểu thư, tên kia còn có thể nói một câu. Không phải ngươi cho rằng bản thân mình rất giỏi sao?
Hôm nay ta sẽ để cho tên tiểu lâu la hèn mọn địa vị thấp kém này đùa bỡn thân thể ngươi, xem ngươi còn cái gì đáng kiêu ngạo.
Lâm Phàm: ...
Lão già cười nói: "Lâm tinh anh cứ đi theo ta là biết."
Hắn suy nghĩ một lát.
"Thật xin lỗi, mời ngươi trở về nói cho chủ nhân của ngươi biết, ta còn cần trông coi bến tàu, không thể qua gặp được." Lâm Phàm trực tiếp từ chối.
Nếu có thể không dính vào thì hắn sẽ không dây vào làm gì cả. Về phần có thể đắc tội đối phương hay không thì còn cần phải nghĩ sao, nếu đồng ý lời mời của đối phương thì sẽ đắc tội Bát tiểu thư, đồng thời khiến danh tiếng mình thối nát đi, càng khiến nhiều người ghi hận hơn.
Còn trực tiếp từ chối, cho dù có đắc tội, vậy cũng chỉ đắc tội một mình đối phương thôi.
Hiện giờ hắn luôn ở trong thành, đi lại chỉ có hai chỗ, không phải phòng ở thì là bến tàu.
Nếu đối phương muốn ra tay với hắn, thì còn phải tìm thời cơ.
Lão già kia mang vẻ mặt tức giận, giọng điệu trở nên kỳ quái: "Lâm tinh anh, lão phu khuyên ngươi nên suy nghĩ lại thì tốt hơn."
Vừa từ chối cái là sắc mặt đối phương đã thay đổi rồi.
Lâm Phàm nói: "Không cần suy nghĩ nữa, mời trở về đi."
Lão già thấy Lâm Phàm ra vẻ kiên quyết thì tức giận phất tay áo rời đi. Cái đồ không biết điều, mấu chốt là lão lại về tay không, sẽ mất hết mặt mũi trước mặt chủ nhân nhà mình.
Gần đây tên Quy Thắng kia rất được công tử yêu thích, khiến lão cảm nhận được sự uy hiếp.
Thấy người đã rời đi, Ngô Tuấn lặng lẽ nói: "Lão già này ăn mặc hoa lệ, tuyệt đối không phải người thường, liệu có bị lão ghi hận hay không..."
Lâm Phàm âm trầm nhìn bóng lưng đối phương đi xa, khóe miệng lộ ý cười: "Không có việc gì, có đi hay không thì cũng đắc tội người ta hết, cứ yên tâm làm việc đi, không cần nghĩ mấy chuyện này."
"À đúng rồi, ngươi nói xem, mấy thương nhân tới bến tàu này có buôn bán võ kỹ hay không?"
Đây là chuyện hắn vừa nghĩ ra. Thương nhân mà chỉ buôn bán của cải gạo muối thì không phải thương nhất tốt. Thương nhân chân chính phải là người cái gì cũng bán, chỉ cần có giá thích hợp, thì ngay cả cha mẹ ruột cũng có.
"Ta hỏi thăm thử xem." Ngô Tuấn nói.
"Ừ, làm bí mật một chút, đừng để cho người khác biết." Tình huống hiện tại của Lâm Phàm đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn rất nhiều. Nếu Trương quản giáo biết được tu vi lúc này của Lâm Phàm, chắc chắn sẽ trợn tròn mắt. Tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh rồi đi, cứ tiếp tục như vậy, không qua bao lâu nữa sẽ còn mạnh hơn cả hắn ta thời kỳ hoàng kim đấy.
Ngô Tuấn vỗ ngực bảo đảm: "Ta làm việc thì ngươi yên tâm đi, tuyệt đối bí mật, ngoại trừ ngươi, ta và người được hỏi ra, thì sẽ không để cho người thứ tư biết."
Lâm Phàm cười, nhìn bóng lưng Ngô Tuấn rời đi, rốt cuộc biết được chỗ tốt của quyền lực chính là có người đi theo, mấy việc nhỏ có thể giao cho người khác làm.
Trong một sân nhỏ yên tĩnh, trước hồ nước, tiếp tục thả câu, Quy Thắng rút kinh nghiệm lần trước, thừa dịp công tử đang nghỉ ngơi, đi chợ mua về rất nhiều cá.
Phương pháp bỏ đói.
Chỉ đến khi công tử câu cá xong mới có thể cho ăn chút ít.
“Hay, kĩ thuật của Nhị công tử thật cao siêu.” Quy Thắng mồm mép nịnh nọt, liên tục không ngớt, thấy công tử câu được một con cá, bèn đem tất cả những lời hoa mĩ nhất trên đời ra tán dương công tử.
Nhị công tử rất hài lòng với một màn này, hắn ta hiểu rất rõ kỹ thuật câu cá của bản thân, trừ lấy kĩ thuật cao siêu để hình dung ra, thì không còn từ nào khác.
Lúc này.
Lão già đi mời Lâm Phàm lật đật trở về, liếc mắt thấy Quy Thắng đứng bên cạnh Nhị công tử, mà việc mình được giao không thuận lợi, sắc mặt có chút khó coi.
“Công tử, không mời đến được, hắn ta không muốn gặp ngài.”
Nhị công tử đang mải mê câu cá sắc mặt vẫn như thường.
“Ừ!”
Đáp lại ngắn gọn, chứng tỏ hắn ta vẫn chưa đặt Lâm Phàm vào trong mắt.