“Sư huynh, không sao đâu, tình hình vẫn chưa đến lúc tệ nhất, ngộ nhỡ…quân đội Đại Âm thực sự không thể ngăn cản được, chúng ta đi cũng không muộn.” Trương Yên đáp. Cố Ngạo chớp chớp mắt, trong lòng bất đắc dĩ. Nếu đến lúc đó thật, không phải ngươi muốn đi là đi được. Chính vào lúc này. “Quân y, cứu người.” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi. Ở đó có không ít quân y, nghe thấy tiếng gọi, bọn họ đều vội vàng chạy đến. Trong lòng Cố Ngạo đột nhiên kinh hãi. Chiến tranh đã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.