Nhưng mà hai người vẫn chưa ra tay.
Giống như đang so nhau khí thế.
Tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Từng giây phút trôi qua.
Nhị công tử sốt ruột lên tiếng: “Đánh cho ta, còn đứng đấy trừng mắt.”
Theo lời giục của hắn.
Tạ Phong ra tay, nhảy vọt lên, đai bàng giương cánh, đánh đến một chưởng. Vốn dĩ chỉ là bàn tay khô ráp, lại biến thành màu xanh lục, còn có khói độc bay ra.
Vạn Tam Phu vẫn đứng im không nhúc nhích, thấy đối phương sáp đến, không chút hoảng hốt. Mắt thấy Tạ Phong sắp đến trước mặt, hai tay Vạn Tam Phu rời khỏi tay áo, chẳng biết lúc nào trên tay đã có hai thanh cốt kiếm, đâm thẳng đến.
“Công phu mèo cào.” Tạ Phong khinh bỉ, hai tay nắm lấy cốt kiếm, cả người gồng lên, kình đạo truyền đến cánh tay, định dùng kình đạo làm đối phương buông kiếm trong tay ra.
Nhưng đúng lúc này.
Vạn Tam Phu há miệng, một chiếc cốt châm đặt trên đầu lưỡi, bay ra với tốc độ nhanh như chớp đâm thủng cuống họng Tạ Phong.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt.
Yết hầu Vạn Tam Phu di chuyển, rút ra cốt châm vẫn còn mang theo ít máu từ cuống họng đối phương, thu vào trong miệng.
Sau đó chỉ thấy Tạ Phong buông thõng hai tay, dưới ánh mắt ngây dại của mọi người, ngã bịch xuống đất.
Quy Thắng trợn trừng mắt, không dám tin tưởng, giống như vừa nhìn thấy quỷ. hắn ta nhìn Tạ Phong nằm trên mặt đất, đây chính là cao thủ hắn ta chọn mãi mới được, sao nói chết là chết được.
Trái lại Trịnh Uyên mặt mày phấn khởi, khinh thường liếc nhìn Quy Thắng, sau đó nhìn Nhị công tử: “Công tử, vị cao thủ ta mời đến không cẩn thận làm chết cao thủ của Quy Thắng, đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải ta cố ý.”
Nhị công tử đáp: “Giao đấu xảy ra thương vong là chuyện thường tình, không cần để ý.”
Sau đó Nhị công tử chuẩn bị mở miệng khen ngợi Vạn Tam Phu, một chuyện xảy ra khiến bọn hắn bối rối.
Vạn Tam Phu đột nhiên biến sắc, giơ tay vuốt mũi, cúi đầu nhìn, trên tay có máu, sau đó ôm ngực, đau đớn kịch liệt làm gã loạng choạng về sau mấy bước, há miệng, máu tươi phun ra òng ọc.
“Có... Có độc.”
Gã không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó nghĩ đến cốt châm đâm thủng cuống họng đối phương, mang theo máu của hắn, máu của hắn có độc, cho nên mới ra nông nỗi này.
Đáng tiếc thay.
Gã hiểu ra điều này cũng đã quá muộn, bịch một tiếng ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, bộ dạng lúc chết vô cùng thê thảm.
Nhị công tử hơi nhếch miệng, nghệt mặt ra.
Ngô Tuấn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trịnh Uyên trợn mắt há mồm.
Quạ quạ quạ...
Một con quạ đen vô hình bay qua đỉnh đầu bọn hắn, để lại vài đống phân.
“Đây chính là cao thủ mà các ngươi nói?” Nhị công tử hoàn hồn, lên tiếng tra hỏi.
Quy Thắng: “...”
Trịnh Uyên: “...”
Nửa tháng sau.
【Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp 10 lần! 】
【Nhắc nhở: Độ thành thạo Điệp Kình Sơn +10! 】
Lâm Phàm không ngừng tu luyện, khí thế tản ra theo đó cũng ngày một mạnh mẽ.
Lão Quách trông thấy rõ ràng nhất, cũng là người thấy khiếp sợ nhất.
Nếu như không phải nói.
Lão chứng kiến Lâm Phàm dần trở nên mạnh mẽ, từ những ngày đầu không hề lọt vào mắt lão cho đến hiện tại khiến lão kinh ngạc, chỉ mất có vài tháng ngắn ngủi.
Đây là một kỳ tích.
Kỳ tích trong tu hành.
“Lâm huynh, xảy ra chuyện rồi.” Ngô Tuấn hốt hoảng chạy vào, thấy Lâm Phàm vừa kết thúc tu luyện, vội vàng nói: “Nhị công tử, Tứ công tử, Lục công tử, Thất công tử, Bát công tử đều phái người đến vây kín nhà kho.”
Lâm Phàm thấy bộ dáng hốt hoảng của Ngô Tuấn, trấn an: “Bình tĩnh nào, có gì phải sợ, bọn hắn đến nhà kho làm gì?”
Lão Quách nói: “Còn có thể làm gì, chắc chắn định chiếm đoạt vật tư, binh khí là thứ quan trọng nhất mà, ta đoán không sai đâu.”
“Đúng, không thể sai được, bây giờ làm thế nào?” Ngô Tuấn nói.
Lâm Phàm và lão Quách liếc nhìn nhau, lúc trước bọn hắn có thảo luận, cuối cùng xung đột sẽ bùng nổ khi nào, lão Quách nói, chỉ cần đều đến nhà kho chiếm đoạt binh khí thì chính là lúc bắt đầu.
Không ngờ rằng lại sớm đến thế.
Lâm Phàm đắn đo suy nghĩ, nếu không đứng ra bảo vệ nhà kho, hoặc nếu như hắn có đứng ra, thì nên đối mặt với tình hình trước mắt như nào.
Lúc bị điều đến nhà kho, lại không ai nghĩ đến binh khí trong nhà kho rất quan trọng với bọn họ.
“Ngô huynh, bây giờ ngươi cứ sang bên đó, không nên ngăn cản, bọn hắn muốn gì thì cứ mặc bọn hắn lấy, nhưng chỗ Bát tiểu thư nên giữ lại nhiều chút, cần học cách bàng quan, không nên nhúng tay vào vòng xoáy bên trong.”
“Nếu như có xung đột, cần đến sức người, tuyệt đối không được đi, sẽ chết như chơi.”
Lâm Phàm muốn đánh chết cả lũ người kia.
Mẹ nó, cả đám ăn no rửng mỡ.
“Được.” Ngô Tuấn đáp, vội vã rời đi.
Hiện tại Điệp Sơn Kình sắp viên mãn, hắn rất cần thời gian, không muốn bị chuyện bên ngoài quấy rối, chỉ cần dám liều mạng ngăn cản hắn tu hành, phiền chết đi được, hắn thật sự có suy nghĩ đập chết bọn kia.
“Lão Quách, ông thấy ta làm có ổn không?” Lâm Phàm hỏi.
Lão Quách nói: “Từ hành động của ngươi, ta có thể nhìn ra quyết định của ngươi, nói vậy ngươi sắp rời đi nhỉ.”
“Lão Quách thật nhạy bén, quả thật là vậy, sắp đến lúc đó rồi, ta không muốn tham gia những tranh đấu bên trong gia tộc này, cũng không muốn quản nhiều chuyện, con đường võ đạo của ta bắt đầu từ đây.” Lâm Phàm nói.
Hiện tại hắn chỉ thiếu một bước nữa mà thôi.
Không muốn bị bên ngoài quấy nhiễu.
Tiếp tục tu luyện.
Nhà kho.
Ngô Tuấn nói lại cho bọn hắn nghe những lời Lâm Phàm căn dặn, giữ lại cho Bát tiểu thư nhiều chút, không đắc tội với bất kì ai, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, không tham dự vào bên trong.
Mà kẻ thông minh nhất chính là Hoàng Chương.
Gã đã sớm ẩn náu.
Không liên quan gì đến gã.
Kẻ luôn muốn sống cẩu thả như gã, không thích đi theo bất kì phe nào.
Không bao lâu sau.
Ngô Tuấn trở về nói: “Lâm huynh, họn họ đánh nhau từ trước rồi, tình hình đang loạn lắm. Ai biết được một Kình Lôi minh đoàn kết mà cũng có ngày chia năm xẻ bảy, đấu đá lẫn nhau, nói ra chỉ khiến người ta chê cười.”
“Các ngươi không tham dự đâu chứ.” Lâm Phàm không bận tâm đến tình hình này lắm.
“Đều nghe theo ngươi hết, bọn ta không tham gia.” Ngô Tuấn đáp.
“Vậy thì tốt, bây giờ không thể tùy ý cậy mạnh, tuy nói chúng ta trên danh nghĩa là người của Bát tiểu thư, nhưng nói thẳng ra đám người chúng ta chỉ là vật hi sinh, tính mạng là của mình, đừng có xem nhẹ.” Lâm Phàm chậm rãi nói.