Trần Hư gật đầu. Sắp xếp không có vấn đề gì. Nhưng mà người nói lời này lại có chút vấn đề. Ta là trưởng lão, ngươi là đệ tử, không ngờ rằng đệ tử vậy mà lại sắp xếp. Thôi kệ, ai kêu Trần Hư ta là người tốt tính. Nếu như thực lực của bản thân không bằng đệ tử, hơn nữa sắp xếp cũng không có vấn đề gì, vậy nghe theo kiến nghị cũng là chuyện bình thường thôi. “Được, không thành vấn đề.” … Lâm Phàm đi phía trước mở đường, khuôn mặt hắn bình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.