Lâm Phàm tựa vào lan can trên lầu, nhìn ra cảnh đêm đằng xa. Thành Thiên Cửu không giống như đô thị hiện đại hóa ở kiếp trước, không có nhiều tòa nhà chọc trời, cũng không có cuộc sống về đêm, vào lúc này, bách tính bình dân đều đã đi ngủ, đường phố hiện lên trông thật vắng vẻ.
“Hầy!”
Lâm Phàm ngắm cảnh đêm, thở dài, có cảm giác phiền muộn không nói nên lời. Hắn vẫn muốn thức muộn cày thuê cho các ông chủ, cuộc sống đó mặc dù không tươi đẹp, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Ở một góc tối.
Một người đang đứng đó, ánh mắt dán chặt vào bóng người đứng trên lầu tửu quán.
Lâm Phàm nhanh nhạy phát hiện ra, nhìn về hướng đó, bất thình lình phát hiện ra nơi đó có một người thần bí đang đứng.
Là ai?
Không biết, hắn không đắc tội với quá nhiều người, chẳng lẽ là cái vị từng mời hắn đến, nhưng hắn không nể tình, cuối cùng thẹn quá thành giận, càng nghĩ lại càng giận, tìm người đến báo thù sao?
Hai người nhìn nhau, cách nhau vài con phố.
Không ai nhúc nhích.
Người kia ở góc đó chậm rãi vời tay, giống như là đang nói... Đến đây.
Lâm Phàm giơ chén rượu lên, cách không khí chạm chén, sau đó uống một hơi cạn sạch, khóe miệng nở nụ cười, môi khẽ động đậy.
Rượu ngon, có muốn hay không?
Người thần bí kinh ngạc, dường như không ngờ đối phương sẽ làm ra hành động như vậy.
Cánh tay càng vẫy mạnh, chỉ vào phương xa, tới đó, chúng ta chạm trán ở đó.
Lâm Phàm xua tay với tên đó, ý muốn bảo là, không đi, trời tối lắm rồi, không tiện.
Hai bên trao đổi mà không hề nói chuyện với nhau câu nào.
Tâm trạng của người thần bí đương nhiên không tốt, hành động của Lâm Phàm suýt chút nữa làm hắn ta điên lên, Lâm Phàm không phản ứng như bình thường, kẻ thần bí kia cảm giác kích động muốn nện chết hắn.
“Lâm huynh, tán gẫu với ai vậy?” Ngô Tuấn cầm chén rượu tới.
Lâm Phàm cười đáp: “Một vị đứng trong bóng tối, muốn uống chén rượu, nhưng nhát gan không dám đến.”
“Ai, một chén rượu đương nhiên có.” Ngô Tuấn nhìn theo Lâm Phàm, trong góc khuất không còn ai, ngay cả ma cũng không thấy: “Ủa! Chả có ai.”
“Chúng ta đi uống rượu thôi, đừng để ý.” Lâm Phàm cười nói, lúc xoay người, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn ra xa, phiền chết được, hắn chỉ muốn yên tĩnh, lại bị người khác ghim rồi.
Sớm muộn sẽ có một ngày, đánh chết cả lũ các ngươi.
Phía xa.
Mấy người thần bí từ trong góc khuất đi ra.
“Người đâu?”
“Không tới, tên đó rất cảnh giác, không bị ảnh hưởng.”
“Thế sao giờ? Chúng ta cứ chờ ở đấy.”
“Rút lui.”
Đây là thành Cửu Thiên, bọn hắn ăn mặc như này, nếu như gặp phải cao thủ thì sẽ rất nguy hiểm, khả năng lớn sẽ bị đánh chết, nếu là chết không rõ ràng thì thật đáng tiếc.
Đêm khuya, người an giấc.
Lâm Phàm không biết đám người đó đã rời đi hay chưa, trong lòng nghĩ nếu không cần liều mạng thì không nên liều mạng, đi theo đường vòng, vừa nãy chỉ mất hai mươi phút đi đường, giờ đi đường vòng mất nửa tiếng.
Trong hoàn cảnh không có cách giải quyết, hắn không muốn giết người, sát nghiệp tích tụ nhiều, sẽ cảm thấy bản thân không còn thuần khiết nữa.
Đi trên con phố xa lạ.
Vèo!
Vèo!
Có tiếng xé gió.
Lâm Phàm thản nhiên lùi về phía sau một bước, hai chiếc phi tiêu cắm phập trên mặt đất, chặn đường đi của hắn.
Hai bóng người bước ra từ trong ngõ hẻm âm u phía trước.
“Là hai người các ngươi?” Lâm Phàm hỏi.
Ngay sau đó lỗ tai hơi động, phía sau truyền đến động tĩnh, mặt sau lại xuất hiện thêm hai người nữa.
“Bốn người.” Tên che mặt thần bí đáp.
Lâm Phàm nói: “Vừa nãy ở trên lầu của tửu quán đến dụ ta, ta không quan tâm đến các ngươi, đã cố ý đi đường vòng tránh mặt, không ngờ các ngươi lại biết ta đi đường này.”
Tên che mặt thần bí nói: “Bọn ta đoán trúng suy nghĩ của ngươi, ngươi sẽ đi đường vòng, chúng ta bèn phục ở chỗ này chờ người.”
Tên che mặt thần bí đang nói chuyện này chắc chắn là kẻ cầm đầu.
Ba tên còn lại đằng đằng sát khí, đứng im không nhúc nhích, đương nhiên là đám đàn em.
Tên che mặt đứng cạnh kẻ thần bí kia bỗng nhiên vỗ mặt một cái, làm tên cầm đầu giật mình, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi làm gì?”
“Có con muỗi.”
“Nhịn cho ta.”
“Ừa.”
Lâm Phàm cứ tưởng bọn hắn như đang tấu hài, khiến hắn cảm thấy tức cười, đương nhiên, hắn biết đối phương không phải đám cướp kia, nếu không đã không cần che mặt.
Dẫu sao giặc cướp ngang nhiên hoành hành, đã giết người thì cần gì che mặt, làm nghề này còn sợ người khác biết ta là ai ư?
“Chúng ta không thù không oán, mà nếu có thù oán, cũng nên nói rõ cho ta một câu, rốt cuộc là như thế nào, để ta nếu chết cũng chết một cách minh bạch.”
Hắn sợ nhất là những người ở đâu tự nhiên tìm đến hắn gây chuyện.
Đám cướp tìm đến hắn, hắn có thể hiểu.
Giết người phụ nữ của các ngươi, các ngươi tìm ta báo thù, có thể thông cảm, nhưng những người trước mặt này... Có chút khó hiểu.
Có điều, hắn đoán là người kia...
Hắn không nói ra, nhỡ đâu đoán sai, để người khác biết được một vài bí mật, vậy thì lợi bất cập hại.
“Chúng ta không thù, nhưng có oán, thấy ngươi không vừa mắt, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.”
“Lên cho ta.”
Tên bịt mặt dẫn đầu vung tay lên, ba tên đàn em như sói đói nhào về phía Lâm Phàm.
"Cần gì chứ?"
Lâm Phàm không nhúc nhích một chút nào, tu luyện tới bây giờ, thì vẫn phải có tầm nhìn.
"Chỉ những thứ này… Hừ."
Ngay tại lúc mà ba người bịt mặt áp sát vào hắn, hắn nhảy lên, nhấc chân quét ngang với tốc độ cực nhanh. Tàn ảnh xuất hiện, đánh trúng vào chính giữa lồng ngực của bọn họ.
Ba người bay ngược ra sau, binh khí ở trong tay loảng xoảng rơi xuống đất, cả ba phun ra máu nằm trên mặt đất.
"Thực lực như vậy cũng dám tới cản ta?"
Lâm Phàm không có ra tay độc ác, hắn đã có thể suy đoán ra những người này là ai, sau đó đi về phía tên bịt mặt dẫn đầu nằm im không hề cử động kia.
Trịnh Uyên đứng ở nơi đó đã trợn tròn mắt.
Mẹ nó!
Đây chính là cao thủ các ngươi nói sao, lúc chọn người, lão ta tránh né người của Quy Thắng. Trải qua quan sát thì phát hiện ba vị cao thủ giỏi giang này, lão bèn cho đủ lợi ích, để cho bọn họ đi hỗ trợ lão ta dạy dỗ một người.
Ngay lúc ban đầu, ba người này cam đoan thề thốt với lão ta rằng, ngươi yên tâm, chỉ cần ba huynh đệ chúng ta ra tay, bất kể là ai, đều phải nằm xuống ngoan ngoãn.
Trịnh Uyên biết khả năng bọn người này khoác lác là rất lớn.