Hắn trực tiếp bắt đầu kiểm tra từ sương phòng, đi đến phía trước đặt tay lên cửa nhẹ nhàng đẩy, bước chân khẽ động nghiêng người nấp sang một bên để đề phòng trong lúc mở cửa có ám khí phóng ra.
Đây đều là kinh nghiệm.
Tuy rằng khả năng cực thấp nhưng ngộ nhỡ gặp phải loại tình huống này, không phải rất tốt để thoát khỏi nguy hiểm sao.
Lâm Phàm nhặt một viên đá từ trên mặt đất, trong nháy mắt viên đá bắn ra đập xuống nền đất, loại trừ việc có bẫy. Nếu đã xác định không có người chi bằng to gan chút thăm dò thật kỹ một phen.
Sàn nhà an toàn.
Ngẩng đầu quan sát trần nhà đề phòng có lưới sắt, lồng sắt.
Xác định an toàn.
Lâm Phàm dè dặt tiến vào trong phòng, đốt ngọn đèn dầu trên bàn rồi cẩn thận xem xét. Ngọn đèn còn có nửa chén nhỏ dầu, ngón tay quẹt lên mặt bàn lưu lại dấu tay, trên ngón tay dính bụi bặm.
"Trước đây từng có người đến nhưng đã rất lâu rồi không có ai tới."
Có thể mua được loại viện này, chỉ cần có người ở chắc chắn sẽ cho người hầu quét dọn thật tốt giữ căn phòng luôn sạch sẽ, nhưng lâu rồi không có người ở vậy chỉ có thể nói nơi này rất có vấn đề.
Điều kiện của sương phòng này không lớn liếc qua là thấy, hắn cẩn thận kiểm tra, gõ sàn nhà, di chuyển cái bàn, nhấc ván giường lên…, các phương pháp điều tra đều đã thử qua. Không có bất kỳ phát hiện nào.
Rất lâu sau.
Sau khi xem xét tất cả sương phòng mà vẫn không phát hiện bất cứ thứ gì, hắn đi vào đại sảnh tiếp tục kiểm tra vẫn không có bất kỳ phát hiện nào. Hắn tự thấy đã xem xét vô cùng kỹ lưỡng, hoàn toàn không bỏ qua bất kỳ chỗ nào.
Nhưng vẫn không thu hoạch được cái gì.
"Là ta nghĩ quá nhiều?"
Lâm Phàm hoài nghi có phải bản thân đã nghĩ quá nhiều không, có lẽ bản đồ của Lục Nương không có bí mật gì, chỉ là phụ nữ muốn mua nhiều nhà một chút, dù sao tài sản cố định có thể đảm bảo giá trị.
Cuối cùng là nhà chính.
Vốn cho là nơi đây không có bất cứ vấn đề gì nhưng khi hắn nhấc ván giường lên lại thật sự phát hiện một mật đạo.
"Thật sự có."
Lâm Phàm nhìn mật đạo, do dự, rốt cuộc nên vào xem một chút hay không, suy đi nghĩ lại, quyết định thỏa đáng là nhìn xem. Hắn đi vào trong mật đạo, lỗ tai dán lên vách tường tập trung lắng nghe.
Không có động tĩnh.
Hắn cầm ngọn đèn lên đi vào sâu trong mật đạo, chẳng mấy chốc đã đi đến cuối. Thấy xung quanh bày đầy hòm gỗ sắc mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, trong đầu hiện lên các loại vàng bạc châu báu lấp lánh.
Mở hòm ra, lúc thấy đồ vật bên trong hắn sợ đến mức lập tức thổi tắt đèn, giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nào đó.
"Gặp quỷ rồi, sao chỗ này có thể có nhiều hắc hỏa dược như vậy."
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, hắnđổ mồ hôi lạnh.
Ngộ nhỡ sơ suất đốt lên, chỗ hắc hỏa dược ở đây đủ để nổ hắn tan xương nát thịt.
"Sát Hổ bang giấu hắc hỏa dược ở chỗ này làm gì?"
Lâm Phàm nghĩ mãi không hiểu, sau đó hắn mở tất cả các hòm gỗ ra, bên trong đều là hắc hỏa diễm không có đồ vật nào khác. Dần dần dường như hắn nghĩ đến một chuyện đáng sợ.
Hắc hỏa dược giấu ở nơi này, tuyệt đối không thể nào là dùng để đối phó kẻ địch bên ngoài thành, vậy chỉ có thể là đối phó trong thành.
Có lẽ là nghĩ đến cái gì đó.
Hắn quay lại đường cũ, xóa bỏ tất cả dấu vết lưu lại sau đó biến mất trong đêm đen.
Sáng sớm.
Chuyện đầu tiên lão Quách làm sau khi tỉnh lại là xoa cổ, rất u oán nhìn Lâm Phàm, mẹ nó thằng ranh con, ra tay thật độc ác, mấy ngày liền đều như thế.
Không hề biết kính già yêu trẻ.
Chỉ là lão rất khâm phục sự kiên trì của Lâm Phàm, lúc nào cũng tu luyện, tinh thần cố gắng này hoàn toàn khiến lão trợn tròn mắt, nội tâm đã bị lay động, thật sự là lựa chọn cuối cùng sao?
"Lão Quách, tối qua ngủ ngon chứ?" Lâm Phàm tu luyện xong, cười hỏi.
"Ngươi nói xem?"
"Thấy sắc mặt lão Quách hồng hào trạng thái tinh thần thật tốt, hiển nhiên là tối qua ngủ rất ngon. Hơn nữa, khoảng thời gian này ở chỗ ta ăn uống cũng không tệ đều là thịt, có phải lão Quách thật sự quen thói ăn mày rồi không, ngay cả tắm cũng không giặt."
Quách Chính Đường nói: "Tiểu tử ngươi bắt cóc ta đến đây mà không có sự đồng ý của ta. Trong lòng ta không thoải mái, liền dùng mùi hôi cho thúi chết ngươi. Nếu ngươi không chịu được thì thả ta ra đi."
Lâm Phàm cười nói: "Lão Quách nghĩ nhiều rồi. Đối với ta, mùi thúi cũng là một loại tu hành. Nếu ngay cả cái này cũng không chịu được thì nói gì đến việc trở nên mạnh mẽ."
Nhìn thì giống như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Lâm Phàm vẫn nghĩ đến thứ mà hôm qua thấy được.
Mẹ nó.
Không bình thường.
Dù sao vẫn cảm thấy có nguy hiểm bao phủ thành Thiên Cửu. Tuy không phải nhằm vào hắn, nhưng rất có thể vẫn bị liên lụy vào.
Sau khi phát hiện ra hắc hoả dược, một lúc lâu sau hắn vẫn chưa thể bình ổn lại tâm trạng. Hắn bỏ qua sự tồn tại của lão Quách, mở địa đồ ra xem xét cẩn thận, trong một toà phủ đệ phía bắc thành có cất giấu hắc hoả dược.
Giấu ở chỗ này chắc chắn là có mục đích.
Hắn quan sát kiến trúc xung quanh, tạm thời không phát hiện ra điều gì. Không thể hiểu nổi để hắc hoả dược ở chỗ này làm gì, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, bèn đưa tầm mắt rơi vào mấy nơi khác trên hoạ quyển.
Những nơi đó sẽ có cái gì?
“Lão Quách, kiến thức của ông sâu rộng như thế, thử nghĩ giúp ta, nếu phát hiện ở trong thành có một lượng lớn hắc hoả dược, ông nói xem điều này có ý nghĩa gì?” Lâm Phàm hỏi.
Người từng trải đều có cái nhìn của riêng mình, nghe một chút cũng tốt.
“Nhiều không?”
“Rất nhiều.”
Lão Quách cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.
“Chạy đi, càng xa càng tốt. Không chạy thì cứ chờ nổ lên tận trời đi.”
“Ừ, ông nói cũng có lý, nhưng ta nghĩ điều này là không cần thiết.”
Lâm Phàm ngồi xếp bằng tu luyện, vận chuyển Điệp Sơn Kình. Tạm không nghĩ đến mấy chuyện xấu kia nữa, nâng cao thực lực mới là vương đạo.
Lúc trời tối vắng người, Lâm Phàm đứng dậy đi đến trước mặt lão Quách đang ngủ say. Hắn đánh cho lão Quách tỉnh, sau đó hạ đao trên tay xuống khiến lão ngất xỉu.
Lần này thao tác đã được thực hành nhiều đến quen thuộc, hoà vào tận xương cốt nên sẽ không xảy ra vấn đề gì.