Nhất là Trương quản giáo, dường như nghĩ đến đám người Đường Yến nhìn thấy đối phương liền bị dọa lập tức cầu xin tha thứ, mà bây giờ lại xảy ra chuyện tương tự.
Tẩy Tủy mà.
Hắn ta đã sợ đến mức không biết nên nói cái gì. Đó là cảnh giới mà hắn ta ngày đêm mong muốn nhưng lại vô duyên bước vào.
Viên Long vẫn duy trì tư thế cung kính. Chờ đợi là một loại tra tấn, y tự biết mình không thể chống lại Tẩy Tủy, nếu không bản thân chắc chắn phải chết.
Sa Hải bang.
Lâm Phàm nghĩ đến Tào Hạc, đó cũng là Sa Hải bang, sau đó nhìn cái cổ bị bóp gãy của Nhị công tử, đúng là ngu xuẩn, hợp tác với ai cũng được nhưng lại đi hợp tác với Sa Hải bang, không phải tự tìm chết sao.
“Không được.” Lâm Phàm nói.
Hắn vừa dứt lời, Viên Long dậm mạnh chân, vùng dậy lao về nơi xa.
Trốn!
Phải trốn!
Nếu không chỉ còn con đường chết.
Lâm Phàm nhìn hướng Viên Long chạy đi, đó là một vùng sương khói mịt mờ, ánh trăng chiếu rọi xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Viên Long vụng về nhảy lên trên mái nhà sau đó rồi hạ xuống.
Khóe miệng hắn nhếch lên.
“Muốn chạy?”
Sau khi lẩm bẩm.
Bàn chân giẫm trên mặt đất, kình đạo ở vùng đùi xoay tròn, giống như lò xo, sau khi bị nén đến tận cùng thì ầm một tiếng, bụi đất nhộn nhạo, Lâm Phàm biến mất ở trước mắt mọi người.
Lâm Phàm rời đi.
Tình hình bên nhà kho dịu lại không ít.
Trương quản giáo từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, vội vàng cởi trói cho Bát tiểu thư.
“Người không sao chứ?”
“Không sao.”
“Hắn...” Trương quản giáo định nói tại sao Lâm Phàm lại mạnh như vậy, nhưng nghĩ rồi lại thôi, có cần thiết không, đằng nào chuyện ấy cũng rõ rành rành.
Bát tiểu thư lắc đầu, ánh mắt dõi về phương xa, trong mắt có sự ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, không biết tại sao Lâm Phàm lại ẩn nấp ở Kình Lôi minh, có thực lực như vậy, thiên hạ rộng lớn, nơi nào không thể đi.
Lúc này trong lòng Hoàng Chương rất khiếp sợ, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh, thậm chí giống như nghĩ đến điều gì đó, từ trước đến nay gã luôn đưa bí tịch cho Lâm Phàm, cảm thấy Lâm Phàm lợi hại đến bậc này, có lẽ cũng do một phần công lao của gã.
“Các huynh đệ, đây chính là Lâm tinh anh của chúng ta, hắn lấy sức một người xoay chuyển thế cuộc, có mạnh hay không?”
“Mạnh, rất mạnh.”
“Ta sớm đã biết ở cạnh Lâm tinh anh rất an toàn.”
“Không sai.”
Mấy bang chúng đi cùng Lâm Phàm kia đều rất phấn khởi.
Có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Nhìn bây giờ xem, tự hào biết bao nhiêu.
Lão Quách cảm thán: “Dễ như đạp đổ cây mục, trấn áp tất cả, ta thật sự hoài niệm thời điểm bản thân có tu vi bực này quá.”
Những bang chúng đi theo Nhị công tử làm phản đã sớm quỳ xuống, không dám làm càn. Trịnh Uyên và Quy Thắng định bỏ chạy, cũng bị bắt lại, ngồi co ro dưới đất, hối hận không thôi. Rõ ràng tất cả đều thuận lợi, sao lại ra nông nỗi thế này.
Chẳng mấy chốc.
Một bóng người từ xa bước đến, trời hơi mờ tối, nhìn không rõ lắm, nhưng trong nháy mắt bóng người kia đi đến trước mặt bọn họ, đã thấy rõ ràng.
Mọi người đều chú ý đến Cự Kiếm Viên Long vừa mới bỏ chạy bị Lâm Phàm xách về trên tay.
Khi nhìn kĩ tình trạng của Viên Long, tất cả đều như hít một ngụm khí lạnh.
Thật thê thảm.
Khắp người trên dưới không chỗ nào lành lặn, máu thịt be bét chẳng nhìn ra hình người, không biết bị đánh đập dã man đến mức nào mới thành ra như này.
Đi tới chính giữa.
Lâm Phàm thuận tay vứt xuống như vứt một con chó chết, Viên Long từ từ rơi xuống đất theo một đường cong, không nhúc nhích.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào thời khắc Lâm Phàm ném Viên Long xuống, cuối cùng nhìn cái xác đến ngây người, mãi vẫn chưa nói nên lời.
“Bát tiểu thư, Trương quản giáo, các người đã an toàn, trở về nghỉ ngơi đi.” Lâm Phàm thản nhiên nói, không vì việc cứu vớt bọn họ mà làm ra vẻ “dù sao cũng bị các ngươi phát hiện ra rồi, ta cứ ngạo mạn đấy”.
Sau đó liếc nhìn lão Quách.
Hai người gật đầu ngầm hiểu với nhau.
Xoay người đi vào trong phòng.
Lão Quách cảm thán gọi to: “Có phải tiểu tử ngươi muốn rời khỏi nơi này không?”
“Ừ.” Lâm Phàm chỉ đáp mà không ngoảnh đầu lại.
Lão Quách đuổi theo Lâm Phàm.
Chỉ còn lại đám người Bát tiểu thư cùng Trương quản giáo đang ngây ngẩn.
***
Trong phòng.
“Đi rồi chứ?”
“Chưa, vẫn còn ở đây, tiểu tử ngươi khá lắm, cơ mà sao tên đó bị đánh thê thảm thế kia, ta nhìn thôi đã phát sợ.” Lão Quách thốt lên, người đâu mà tàn nhẫn vậy, nhìn dáng vẻ đó kia, thảm không nỡ nhìn.
Lâm Phàm nói: “Viên Long không mạnh, giải quyết đơn giản, độ uy hiếp không cao.”
“Là lý do này?”
“Ừ, ngoại trì lý do này thì không còn lý do nào nữa.”
“Tiểu tử được lắm, coi như ta phục ngươi rồi. Ngươi nói xem đám công tử kia có kết cục thế nào?”
“Một con đường chết.”
Tuy rằng Lâm Phàm không gặp Bát tiểu thư thường xuyên, nhưng hắn biết người như Bát tiểu thư mới có thể làm nên nghiệp lớn. Với người làm việc lớn, đám huynh đệ tỷ muội chỉ trực đấu đá nhau đều là chướng ngại vật, lúc trước lực lượng ngang nhau, đánh nhau chết đi sống lại, đôi bên đành chịu.
Bây giờ những đối thủ này đã bị bắt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng được.
Lão Quách tán thành với câu nói của Lâm Phàm, ánh mắt nhìn người của lão chưa từng sai, dưới tình huống vừa rồi mà nữ nhân ấy vẫn trấn định bình thản, đương nhiên là người có nội tâm cứng rắn, đến mức người khác khó mà bì được.
Vừa nãy lúc rời đi bọn hắn đã diễn một vở kịch.
Hai người đều là kẻ thông minh.
Bát tiểu thư cũng là người thông minh.
Với tình hình hiện tại, người thông minh sẽ đưa ra những lựa chọn thông minh.
Bên ngoài có tiếng động.
Đám người Bát tiểu thư rời đi.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Đám Ngô Tuấn nhìn Lâm Phàm với ánh mắt đầy vẻ sùng bái, giống như sắp đem Lâm Phàm ra lột sạch đến nơi.
“Lâm ca, vừa nãy huynh thật lợi hại, bọn ta đều nhìn đến phát ngốc luôn.”
“Đúng vậy, sau này còn có kẻ nào dám bắt nạt chúng ta nữa.”
“Hê hê.”
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt sùng bái của mọi người thì chỉ mỉm cười.
“Được rồi, mọi người đều đã mệt, trở về ngủ đi.”
Nói thì như thế, nhưng mọi người đang sôi nổi phấn chấn, chẳng ai nỡ rời đi, còn muốn tán gẫu nhiều hơn với Lâm Phàm.