Không thể tu luyện, cuộc đời không còn hy vọng.
Thời điểm Tào Hạc xuất hiện, hắn rất chờ mong. Cao thủ như thế trên người chắc chắn có võ kỹ không tồi, nhưng hiện thực lại cho hắn một cái tát vang dội. Nằm mơ à, ai ra ngoài cướp bóc còn mang võ kỹ theo người hả, không thấy vướng víu sao.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa vang lên.
"Lâm huynh, ta có thể đi vào không?" Ngoài cửa vang lên giọng của Ngô Tuấn.
"Ừ, vào đi." Lâm Phàm nói.
Ngô Tuấn thấy trán Lâm tinh anh lấm tấm mồ hôi thì biết hắn lại đang cố gắng tu luyện. Ngô Tuấn rất khâm phục Lâm Phàm, nghị lực này thật không phải thứ người thường có được.
Hắn ta cũng biết cố gắng tu luyện thì sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng bản thân lại không có sự kiên nhẫn và quyết tâm này, thân thể cũng không chống đỡ nổi.
"Tây Môn Thôi sao rồi?" Lâm Phàm hỏi.
Ngô Tuấn nói: "Thương thế có hơi nặng, nhưng đã có cảm giác lại rồi. Thầy thuốc có kê cho hắn ta mấy thang thuốc, tạm thời không có vấn đề gì."
Thực tế, Lâm Phàm không hề quan tâm đến Tây Môn Thôi, chỉ là thuận miệng hỏi thăm chút thôi. Còn một ngày nữa là tới thành Hà Tân rồi, đến lúc đó bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Nghĩ tới Sa Hải bang lúc trước, hắn biết nhất định là có người sai khiến Sa Hải bang làm như vậy.
Mà không cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ một trong mấy vị kia thì còn có thể là ai nữa.
Hắn chỉ là một tinh anh nho nhỏ, địa vị có chút thấp nên không thể gặp những người đó. Nhưng nếu về sau gặp được, để hắn biết là ai làm việc này, hắn chắc chắn sẽ đánh nổ đầu đám người đó.
Ngày nào cũng làm mấy chuyện không nghiêm chỉnh, may là không quấy rầy tới việc tu luyện của hắn, nếu không đánh chết các ngươi.
Trước kia, hắn vẫn cảm thấy Đoán Khí tầng sáu không lợi hại, nhưng hiện tại xem ra là do bản thân hắn nghĩ nhiều rồi. Tào Hạc bị đánh chết kia rõ ràng còn yếu hơn cả hắn, thế mà còn có thể trở thành bá chủ một phương trên biển, từ đó có thể thấy, bản thân hắn cũng không tồi đâu.
Lúc này.
Lâm Phàm thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Ngô Tuấn thì nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì thì nói với ta đi."
"Lâm huynh, ta phát hiện, hình như Tây Môn Thôi rất oán hận ngươi." Ngô Tuấn nói ra, nhưng thật sự thì còn chưa nói hết, chỉ là đang quan sát biểu cảm của Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói: "Ừ, ta biết, đánh mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, nên chuyển hết oán hận lên người ta, ta có thể hiểu được."
Hắn cảm giác Ngô Tuấn có chút là lạ, giống như có chuyện gì rất muốn nói cho hắn biết.
Biểu cảm hiện tại của Ngô Tuấn có điểm không giống với tính cách mà trước giờ hắn ta biểu hiện.
"Ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói ra đi, giữa ta và ngươi không cần phải úp úp mở mở như vậy." Lâm Phàm nói.
Ngô Tuấn nói: "Lâm huynh, ngươi đối với chúng ta không tệ, có thứ gì tốt đều chia cho bọn ta, coi chúng ta thành người một nhà, các huynh đệ đều muốn đi theo ngươi. Mà tên Tây Môn Thôi này trong mắt ta, khẳng định là loại người có thù tất báo. Hiện tại bởi vì bị thương, nên hắn ta không thể làm gì được, nhưng chờ hắn ta khỏe lại, rồi trở về thành Thiên Cửu, chắc chắn sẽ gây chuyện với ngươi."
"Cho nên ta muốn hắn ta chết."
Lâm Phàm khiếp sợ nhìn Ngô Tuấn. Hắn đột nhiên phát hiện, bản thân có chút không nhìn thấu Ngô Tuấn này rồi. Dựa theo hiểu biết của hắn lúc trước, Ngô Tuấn có chút tưng tửng, thích dạo kỹ viện, là người có vẻ thân thiện, đối xử với ai cũng không tệ.
Nhưng hắn ta lại đột nhiên nói muốn giết chết một người, hơn nữa còn nói tới nhẹ nhàng như thế, điều này làm cho Lâm Phàm có thêm vài phần kính trọng.
"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Hắn ta là cao thủ do Bát tiểu thư mời tới. Nếu ngươi giết hắn ta rồi, trở về phải giải thích ra sao?" Lâm Phàm hỏi.
Ngô Tuấn đáp: "Lâm huynh, hắn ta đánh nhau với Tào Hạc bị thương nặng, tuy không chết nhưng thương thế trở nặng, ai cũng không cứu được. Ta làm chuyện này không có nguyên nhân khác, chỉ là không muốn ngươi gặp phải bất cứ phiền phức gì."
Lâm Phàm không nói gì, bởi vì hắn cũng từng có suy nghĩ giết chết Tây Môn Thôi.
Người có thể uy hiếp và ảnh hưởng tới tình hình hiện tại của hắn ở thành Thiên Cửu chỉ có Tây Môn Thôi.
Chỉ là hắn sợ giết Tây Môn Thôi rồi sẽ gây ra phiền phức.
"Ngô huynh, ngươi trở về đi, chuyện này coi như ta chưa nghe thấy." Lâm Phàm nói.
Ngô Tuấn rời đi, tới cửa thì nói: "Lâm huynh, đêm nay ta sẽ làm."
"Được." Lâm Phàm đáp. Hắn cũng muốn bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Ban đêm.
Tây Môn Thôi nằm trên giường, có thể sống cũng là một loại may mắn, nhưng chỉ cần nghĩ tới tình cảnh lúc trước, hận ý đối với Lâm Phàm trong lòng hắn ta lại tăng thêm.
Tên đáng chết, dám coi chuyện mất mặt của hắn ta, hắn ta tuyệt đối sẽ không để đối phương sống yên.
Càng nghĩ càng giận, Tây Môn Thôi tức tới mức phải vịn giường ho khan.
Kẹt kẹt!
Cửa mở ra.
Một vị bang chúng sợ hãi rụt rè đặt thuốc lên bàn, không dám liếc nhìn Tây Môn Thôi một cái.
"Bọn họ còn đang cười ta sao?" Tây Môn Thôi hỏi.
"Không có, không người nào dám cười ngài cả."
"Cút."
Nhìn tên tiểu lâu la vội vàng chạy đi, Tây Môn Thôi nhếch mép cười khinh thường. Hắn ta lười để ý tới đám bang chúng nhãi nhép này.
Sau khi xuống giường, Tây Môn Thôi bưng thuốc, ngửa đầu uống cạn.
Nội thương rất phiền toái, nếu không điều dưỡng tốt thì sẽ để lại di chứng.
Chưởng pháp mà Tào Hạc tu luyện rất mạnh, hắn ta bị vỗ vào ngực khiến khí huyết bế tắc, nếu không thể khơi thông đúng lúc, sẽ để lại hậu họa cực lớn.
Đột nhiên.
Hai mắt Tây Môn Thôi trợn trừng lên, tay che ngực, khóe miệng trào ra máu tươi. Hắn ta quay ngoắt nhìn về phía cái chén không trên bàn, vành mắt như muốn nứt ra.
"Trong thuốc có độc..."
Hắn ta không ngờ trong thuốc lại có độc, đúng ra là chưa bao giờ nghĩ tới có người có to gan hạ độc hắn ta trên thuyền này. Tây Môn Thôi nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này tới chỗ y sư lấy thuốc giải.
Nhưng cửa phòng đã bị khóa chặt.
"Mở cửa, mở cửa cho lão tử." Tây Môn Thôi đập cửa, tiếng vang rất lớn, đáng tiếc...
Đoàn thủy thủ đều đang uống rượu tám chuyện ở sàn tàu, vô cùng náo nhiệt. Một đám bang chúng tụ tập với người trên thuyền uống tới vui vẻ, làm sao nghe thấy tiếng quát tháo của Tây Môn Thôi.