Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày liên tiếp trôi qua.

Mỗi ngày Ngô Tuấn đều đưa đồ ăn tới đúng giờ, một câu cũng không nói đã xoay người rời đi, hắn biết Lâm huynh đang tu luyện, tuyệt đối sẽ không quấy rầy.

Tinh thần của Quách Chính Đường càng thêm tiều tụy, nhưng lão vốn gầy như que củi giờ lại mập lên không ít, chủ yếu là do ăn không ít lại không có cách nào vận động, mỗi ngày trợn mắt lại thấy Lâm Phàm ôm bí pháp quan sát ở bên kia.

Trông giống như tẩu hỏa nhập ma vậy.

Điên rồi, thật là kẻ điên tu luyện.

Lão cảm thấy thằng nhóc này hoàn toàn chính là ngày đêm lẫn lộn, căn bản không có chú ý tới thời gian. Theo như quan sát của lão thì dường như mỗi ngày thằng nhóc này chỉ ngủ có ba giờ, đây tuyệt đối không phải việc mà người thường có thể kiên trì được.

“Ta phải rời khỏi đây, ta muốn ăn xin, ta muốn ăn xin…” Quách Chính Đường kêu to, quấy rầy Lâm Phàm tu luyện, ngươi càng muốn nghiêm túc tu luyện thì ta càng quấy rầy ngươi, làm ngươi không nhịn được cuối cùng phải thả ta rời đi.

Nhưng…

Ô ô!

Trong miệng Quách chính đường bị nhét vải, tay chân bị buộc chặt, không nhúc nhích nằm ở trên giường, cả người đều ngây ngốc.

Gọi ta là Quách gia có vẻ rất tôn trọng, mà bây giờ lại đối xử với ta như vậy sao?

Nhưng mà Lâm Phàm vẫn rất có tính người.

Hắn cũng cần ăn uống tiêu tiểu, cho nên dần dần thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Quách Chính Đường trở nên giống với hắn.

Hắn đi WC sẽ mang Quách gia theo.

Hắn đại tiện cũng mang Quách gia theo.

Còn nếu Quách gia muốn đại tiện, mông động đậy rất thường xuyên thì cũng phải nhịn, chờ đến giờ mới đi được.

Thời gian trôi mau, đã gần một tháng qua đi, không ai quấy rầy tu luyện, là khoảng thời gian hắn vui vẻ nhất ở thành Cửu Thiên.

Đối với người bận rộn, trong những lúc đang bận việc, bớt chút thời gian ra tu luyện là một chuyện rất khó, nhưng còn với Lâm Phàm, tu luyện chính là lẽ sống của hắn, không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản hắn.

Cho dù trời có sập cũng không thể ngăn cản hắn tu luyện.

Hôm đó.

Quách Chính Đường vẫn bị trói ở chỗ ấy, phát hiện Lâm Phàm vẫn luôn ngồi xếp chân tu luyện bí pháp Diệp Sơn Kình, trên người hắn có nhiệt khí màu trắng đang từ từ tản mát ra.

“Nhập môn rồi...”

Lão ta biết tên tiểu tử này đã tu luyện nhập môn Điệp Sơn Kình, trong một tháng tròn, không thể nói tiểu tử này ngộ tính và gân cốt kém, nên nói là tạm được.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Muốn tu luyện viên mãn bí pháp này, với tốc độ lĩnh ngộ của hắn, không bỏ ra mấy năm tu luyện thì không thể.

Lão ta nghĩ đến cảnh ngộ mai sau của mình, trong lòng rối loạn, dù bị tiểu tử này trói ở đây thật, lão ta vẫn còn có chuyện phải làm, không thể ở mãi nơi này mặc thời gian trôi.

Lúc này.

Lâm Phàm đang tu luyện bỗng nhiên mở mắt, há miệng thở ra một hơi, nếu nhìn kĩ, có thể thấy có một loại kình lực nào đó đè ép không khí, giống như núi non trùng điệp, núi này đè lên núi kia, đập vào cửa gỗ.

Cửa gỗ khẽ rung lên, phát ra ra âm thanh trầm đục.

【Bí pháp: Điệp Sơn Kình (Sơ nhập)! 】

【Độ thông thạo: Điệp Sơn Kình (0/1000)! 】

Không hổ là bí pháp, độ thông thạo quả thật đáng sợ. Dựa theo số liệu về độ thông thạo, cho dù có vùi đầu tu luyện, nếu may mắn không mỉm cười, thì cần ít nhất tầm một tháng mới có thể lên cấp.

Nếu như may mắn, có thể rút ngắn không ít thời gian.

Lâm Phàm đứng dậy, thể chất tinh thần hơi thở đều vô cùng thoải mái, khắp người như tỏa ra một luồng sức mạnh, hắn dựa vào nỗ lực mới trở nên mạnh mẽ, đương nhiên, vai trò của tiểu phụ trợ cũng rất quan trọng, độ thông thạo mà bạo kích mang lại có thể khiến tốc độ tu luyện của hắn tăng lên nhanh chóng.

Còn rốt cuộc độ thông thạo mà bạo kích mang lại tác động ngược vào thân thể hắn theo nguyên lý nào, hắn cũng không rõ nữa, quan tâm nó làm gì... Nỗ lực tu luyện là được.

Hắn đi đến trước mặt Quách Chính Đường, tâm trạng phấn khởi, hắn muốn nói đêm nay sẽ dẫn ông đi Yên Vũ Các sung sướng một phen, ta vẫn chơi gái miễn phí như cũ, nhưng ta sẽ trả tiền cho ông...

Nhưng ngẫm lại thấy không hay lắm.

Mới có chút thành tựu, đã buông thả như vậy, thật sự không nên, con đường tu luyện không thể phân tâm.

“Lão Quách, cho ông đi nhà xí.”

Lâm Phàm cởi trói cho Quách Chính Đường, mặt mày tươi tỉnh dìu đỡ đối phương, truyền thống kính già yêu trẻ tốt đẹp, sao có thể lãng quên.

Quách Chính Đường từng nghĩ đến chuyện tự tử.

Khoảng thời gian này suýt nữa thì phát điên, lão ta chắc chắn có thể nói với bất kì người nào, tiểu tử này chính là kẻ phát điên vì võ.

Mỗi ngày tỉnh dậy đều trừng mắt lờ đờ, trong thời gian ngắn còn được, trong thời gian dài thật sự khiến người ta suy sụp.

Ra ngoài, đến nhà xí giải quyết nhu cầu.

Ở trong nhà xí, Quách Chính Đường không dưới một lần nghĩ đến chuyện một cước đạp Lâm Phàm dúi mặt vào hầm cầu, nhưng nhớ tới hoàn cảnh của bản thân, thôi quên đi, một kẻ trói gà không chặt như lão ta, đâu phải đối thủ của Lâm Phàm.

Đi nhà xí xong.

Lâm Phàm dắt lão ta trở về: “Lão Quách, sống ở đây vẫn thoải mái hơn, với địa vị của ông mà đi ăn xin ở thành Hà Tân, thực sự tổn hại đến mặt mũi của ông. Ông yên tâm, chỉ cần có ta, cuộc sống của ông chắc chắn sẽ không phải nay đây mai đó.”

Thứ luôn luôn khiến người khác cảm động, là những lời nói chân thành nhất.

Mà những lời này của Lâm Phàm, triệt để khiến Quách Chính Đường xúc động muốn khóc, có lẽ lệ rơi đầy mặt mới có thể bày tỏ hết nỗi lòng lão.

“Vẫn là mấy lời lúc trước, sự cố gắng của ta ông đều nhìn thấy, ta có phù hợp hay không ông cũng biết, thực sự hi vọng ông có thể suy nghĩ lại.”

Vào lúc nhàn rỗi, hắn cùng Quách Chính Đường thổ lộ tâm tình, hi vọng lão ta có thể tỉnh ngộ.

Quách Chính Đường im lặng không nói.

***

Lúc Ngô Tuấn mang thức ăn đến, Lâm Phàm dò hỏi hắn ta tình hình gần đây. Hắn mê mẩn tu luyện, để học được Điệp Sơn Kình, đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện bên ngoài.

Chuyện ở bến tàu giao cho Ngô Tuấn, hắn rất yên tâm.

Chỉ là tuần tra thông thường, duy trì trật tự mà thôi, rất khó xảy ra nguy hiểm.

Ngay cả Nhị công tử cũng không đến quấy rối, chứng tỏ hắn không có chỗ đứng nào trong lòng Nhị công tử, chuyện này cũng không có gì bất ngờ lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK