Không, có lẽ sẽ không nói chuyện cũ, cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, nói ra cũng chỉ nhớ lại những thương đau đã qua.
“Lúc ngươi trói ta lại, ta thật sự rất bất mãn, nhưng ta đã như vậy rồi, cho dù bất mãn cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng rồi có rất nhiều những chuyện không thể lại xảy ra trên người ngươi, ta nhận ra đúng như ngươi nói, ngươi thật sự là người ta muốn tìm.”
“Ngươi từng hỏi ta nhiều lần, nhưng ta chưa bao giờ cho ngươi câu trả lời chắc chắn, đó là vì ta muốn chờ, chờ ngươi tu luyện đến Đoán Khí tầng chín. Không ngờ rằng lại tiếp tục nằm ngoài dự tính của ta, trong thời gian ngắn ngươi đã tu luyện được đến mức độ này. Ta… hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta.”
Lão Quách không nhìn thẳng hắn, chẳng qua là vì lúc trước bản thân lão không đồng ý với yêu cầu của Lâm Phàm, lão viện cớ, lão minh oan, khiến Lâm Phàm hiểu rằng không phải ta ghét ngươi mà là ta muốn tốt cho ngươi.
“Lão Quách, ta hiểu rồi.” Lâm Phàm đâu thể vung lời nói tục, nói thẳng là đánh rắm vào mặt ông, ông cứ thế coi thường ta được.
Quách Chính Đường buồn nói: “Hơn ba mươi năm trước…”
“Lão Quách, không cần nhắc lại chuyện cũ đâu. Ông chỉ cần cho ta thứ ta muốn là được sau đó nói ta biết kẻ thù của ông là ai, ta sẽ báo thù cho ông.”
Lâm Phàm là người đơn giản và rõ ràng, chuyện xưa mà nghe nhiều cũng dễ bị gián đoạn, tốt hơn là cứ đi thẳng vào vấn đề.
Lão muốn kể cho Lâm Phàm nghe chuyện cũ của mình.
Ai ngờ được tiểu tử này không có chút hứng thú nào, thật là đáng tiếc.
“Ngươi nói đúng, đúng là không cần nhắc lại chuyện cũ, nói vào trọng điểm cũng tốt. Ngày đó người đến tham dự có Thường Uy Dũng nhà họ Thường tại thành Hà Tân. Hiện tại đã trôi qua ba mươi mấy năm, nhà họ Thường đã suy tàn trở thành một gia tộc tầm thường ở thành Hà Tân, ta cũng không còn hận như trước.”
Khi lão Quách nói về người này, giọng điệu không có dao động gì lớn, trái lại rất bình tĩnh.
“Thành Hà Tân, Thường Uy Dũng, ta nhớ rồi.” Lâm Phàm rất bình tĩnh nhớ lấy cái tên này sau đó tiếp tục chờ lão Quách nói đến kẻ thù tiếp theo. Khi đó lão Quách đã là cường giả Tẩy Tuỷ cảnh, có thể khiến lão Quách thành ra thế này chắc chắn cũng là một cao thủ Tẩy Tuỷ cảnh.
Độc thủ lớn nhất còn chưa nói, hiển nhiên cũng không vội.
“Lý Xương Vận, người trong sơn môn, Tẩy Tuỷ tầng ba, đã ba mươi mấy năm trôi qua cũng không biết giờ đã ở trình độ nào rồi.” Lúc nhắc đến người này, giọng nói của lão Quách có chút run rẩy, xem ra bi kịch từng trải qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
“Sơn môn tên gì?” Lâm Phàm hỏi.
Quách Chính Đường đáp: “Bách Cương tông.”
“Được, Bách Cương tông, Lý Xương Vận. Ta đã nhớ kỹ cái tên này, lão Quách ông có thể yên tâm rồi, ta sẽ báo thù cho ông.” Lâm Phàm nhớ kỹ hai nhân vật này. Không phải vì tâm pháp Tẩy Tuỷ nên hắn cố ý nói quá lên với Quách Chính Đường mà là thật sự hợp tác. Ông cho ta thứ ta muốn, ta đi báo thù giúp ông.
Hợp tình hợp lý.
“Ta tin tưởng ngươi.” Quách Chính Đường đột nhiên đứng dậy, giọt nước trượt xuống theo làn da già nua sau đó vén mái tóc dài quá vai ra trước mặt. Lão nói: “Chữ viết ở sau lưng ta, chính là tâm pháp Tẩy TuỷTrọng Thiên Đồ. Điều quan trọng của tẩy tuỷ là rèn luyện long cốt, đả thông toàn thân.”
“Bức vẽ đâu?”
“Bức vẽ gì?”
“Nếu đã gọi là Trọng Thiên Đồ thì không thể nào chỉ có chữ mà không có tranh.” Lâm Phàm nói ra nghi ngờ ở trong lòng.
“Ở đây.” Quách Chính Đường xoay người hất tóc, hai tay che hai điểm trước ngực “Xem đi, tất cả đều ở đây.”
Lâm Phàm nhìn tranh, lại nhìn lão Quách. Bây giờ coi như hắn đã hiểu rõ vì sao lão Quách luôn không muốn tắm rửa, thì ra lão đã chép tâm pháp Tẩy Tuỷ là Trọng Thiên Đồ lên trên người, gặp nước ấm sẽ hiện ra.
“Nếu không nhớ được thì chép lại đi.” Lão Quách nói.
“Trí nhớ của ta cũng tạm được, có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Hầy được rồi, vẫn nên chép ra thì hơn.” Lâm Phàm vô cùng tự tin với trí nhớ của mình nhưng nghĩ một lúc lại thôi.
Chép cũng tốt.
Không thể làm giả.
Lâm Phàm nghiêm túc cầm bút bắt đầu ghi chép cẩn thận chữ viết ở sau lưng lão Quách, chỉ sợ bỏ sót.
“Lâm Phàm.”
“Ừ?” Lâm Phàm cẩn thận chép lại, nghe thấy lão Quách gọi cũng đáp lại một tiếng thoả đáng.
“Ngươi nhớ cho kỹ, lúc tẩy tuỷ nhất định phải luyện cho mỗi đoạn long cốt trở nên đỏ rực như mặt trời, đừng cho rằng đã tu luyện được tương đối mà đi đả thông long cốt rồi kích hoạt tuỷ tính của đoạn long cốt tiếp theo, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.” Quách Chính Đường nói ra những gì lão đã trải qua, là người đã từng đau khổ, hối hận cũng chẳng kịp.
Lúc trước lão cho rằng không thể nào đạt được đến trình độ này, cứ mãi bế tắc ở đó cũng không phải là cách chỉ có thể đột phá đoạn long cốt tiếp theo, cuối cùng hối hận cũng không kịp.
“Ồ.”
“Ta nói thật.”
“Ta biết. Tạm thời đừng nói chuyện, ta đang ghi chép, không được phân tâm, chép sai là xong đời.”
Quách Chính Đường ngẫm lại thấy cũng đúng, hai tay chống sang hai bên thùng gỗ, lão cúi đầu chờ đợi.
Sau một lúc.
“Xong rồi.” Lâm Phàm đối chiếu mấy lần, chắc chắn là không có vấn đề gì rồi mới ngừng bút.
Trọng Thiên Đồ, mấy trăm chữ phong phú, chín bức vẽ tu luyện đại diện cho Cửu Trọng Thiên, mỗi một bức vẽ đại diện cho một đoạn long cốt.
“Hy vọng ngươi có thể tiến xa hơn, cao hơn.” Quách Chính Đường kỳ vọng.
Nhưng lão biết rõ Tẩy Tuỷ cảnh rất khó, mỗi lần tăng cảnh giới đều phải mất một khoảng thời gian rất dài. Lúc lão ở tu vi Đoán Khí tầng chín thì đoạt được Trọng Thiên Đồ. Lão khổ cực tu luyện tâm pháp Tẩy Tuỷ này chừng khoảng mấy chục năm, gần hai mươi năm mới được lên đến Tẩy Tuỷ cảnh tầng hai.
Đủ để giải thích được tu luyện khó đến mức nào.
Thậm chí lão còn có cảm giác là càng muốn tiến thêm một bước thì càng không thể nào, đã đến tiềm lực, cũng đã đến cực hạn.
“Xin nhận lời chúc của lão Quách.”
Lâm Phàm rất tôn trọng tiền bối, dù sao lão Quách cũng từng trải qua thăng trầm. Dù bây giờ lão suy tàn, vô dụng nhưng tinh thần của lão rất đáng được kính nể.
Theo sự giảm xuống của nhiệt độ, chữ viết và bức vẽ trên người lão Quách dần tan biến.