Lâm Phàm ra hiệu Ngô Tuấn không nên làm càn rồi mới chậm rãi nói: “Trương quản giáo dạy phải lắm, quả thật do ta thất trách, để bến tàu bị kẻ xấu quấy rối, khiến Bát tiểu thư chịu tổn thất, ta nguyện gánh chịu lấy tất cả trách nhiệm.”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng lại đang reo hò.
Phạt ta đi canh đập chứa nước đi mà, ta muốn đi đập chứa nước, mang theo lão Quách ẩn cư tại đó, ung dung tu luyện.
Trương quản giáo thở dài: “Ta có nói đỡ cho ngươi, nhưng không được. Bát tiểu thư rất tức giận về sự tắc trách của ngươi, sau này ngươi không được canh giữ bến tàu nữa, bị phân đến nhà kho, mang quần áo, vũ khí đến cho các bang chúng, may mắn duy nhất chính là tiền lương không đổi, nhưng ngặt nỗi... Về sau rất khó có cơ hội thăng tiến.”
“Hầy!” Lâm Phàm thở dài một hơi, vẻ mặt hết sức đìu hiu, chắp tay nói: “Đa ta Trương quản giáo đã nói đỡ cho ta, chỉ do bản thân ta không nỗ lực, không trách người khác được.”
Trương quản giáo lắc đầu, không nói nhiều lời, quay người rời đi: “Chờ người thế chỗ các ngươi đến, các ngươi sẽ đi nhà kho.”
Nhìn Trương quản giáo rời đi.
Lâm Phàm đi về phía phòng, trong lòng khẽ ngân nga, cuộc sống tự do vui vẻ cũng chỉ thế mà thôi, thật sự là chuyện không thể ngờ tới.
“Lâm huynh, ngươi không nên nản lòng, ngươi chắc chắn sẽ lại được coi trọng.” Ngô Tuấn an ủi.
Lâm Phàm nói: “Ngô huynh, liên lụy đến ngươi rồi.”
“Liên lụy gì chứ, Ngô Tuấn ta đây hoàn toàn tin tưởng ngươi sẽ lấy lại được thời huy hoàng.” Ngô Tuấn giống như một fanboy thực thụ, không cần biết Lâm Phàm làm ra chuyện gì, vẫn luôn tin tưởng hắn.
Đây chính là sức hút của ta ư?
Nghi thức tiếp quản bến tàu diễn ra, đám người mới đến đưa mắt nhìn nhóm Lâm Phàm rời đi, ánh mắt cực kỳ đắc ý. Đặc biệt là tên thủ lĩnh, địa vị ngang hàng Lâm Phàm, cũng là tiểu tinh anh được Bát tiểu thư tự mình đề bạt.
Đám người Ngô Tuấn ôm một bụng tức, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của lũ kia, chỉ muốn nhảy vào tẩn cho một trận, nhưng lại sợ mang đến phiền phức cho Lâm Phàm, chỉ đành nín nhịn.
Còn với Lâm Phàm, chuyện này không đáng để tức giận.
Hơn nữa còn nên cảm ơn bọn hắn đã đến thế chân.
Nhà kho là nơi có tiềm lực thăng cấp kém nhất ở Kình Lôi minh, chỗ này không cũ nát lắm, nhưng có vẻ hơi hẻo lánh, mọi người đều phải ngụ ở xung quanh nhà kho.
Bởi vì nhiều lúc có thông báo, phải đưa hàng hóa đến đúng hạn.
Vì đám người trước rời đi nên các gian phòng xung quanh nhà kho đều rất bẩn thỉu, Ngô Tuấn chủ động thu xếp cho Lâm Phàm một căn phòng lớn nhất.
Trong phòng, tuy không gian hơi nhỏ, nhưng được cái đồ đạc đầy đủ, có giường, có bàn, có tủ sách, cũng gọi là tạm được.
“Lão Quách, quang cảnh khá tốt, tốt hơn nhiều so với chỗ ở trước kia của chúng ta, có phúc đấy.” Lâm Phàm nhấc ấm trà lên, rót một chén uống cho nhuận giọng, cảnh vật xung quanh đều đã xem qua một lượt, quả thật rất được, hẳn là sẽ không có ai đến làm phiền.
Quách Chính Đường nhìn hắn, thở dài nói: “Này tiểu tử, ngươi quá cuồng tu hành, đừng có tu đến mức không trải nghiệm cuộc sống thế gian.”
“Không đâu, không trải nghiệm là vì chưa đủ mạnh, đợi đến khi ta tu luyện đến một cảnh giới nhất định, sẽ trải nghiệm những thứ tươi đẹp mà người thường không thể trải nghiệm.”
“Có lẽ ngươi nói đúng.” Lão cũng rất chờ mong Lâm Phàm có thể tu luyện đến trình độ nào đó, những nghĩ đến số tuổi hiện giờ của lão, cùng lắm cũng chỉ sống thêm được mười năm nữa, trong mười mấy năm có thể tu luyện đến cảnh giới nào?
Tiếc thay, không có cơ hội nhìn thấy cảnh đó.
Lâm Phàm không tiếp tục dông dài với lão Quách, mà tìm vị trí có phong thủy thật tốt để bắt đầu tu luyện.
Muốn tu luyện viên mãn Điệp Sơn Kình, có lẽ phải cần một khoảng thời gian, nếu may mắn thì có thể sẽ rất nhanh.
Hắn vốn nghĩ chuyển về nhà kho, cứ tưởng sẽ nhàn nhã hơn nhiều.
Nhưng chỉ là cứ tưởng mà thôi.
Vào buổi tối, Hoàng Chương chủ động đến, mang theo cả rượu và lạc, không nói không rằng, chỉ bảo muốn cùng Lâm Phàm mượn rượu giải sầu, say sưa uống một bữa.
Lâm Phàm quá đỗi ngạc nhiên, trước nay chưa từng nghĩ đến, kẻ luôn sắm vai người đi vay tiền là Hoàng Chương lại chủ động chi tiền mua đồ đến thăm hắn.
“Lâm huynh, ngươi còn trẻ.” Rượu ngà ngà say, Hoàng Chương vẫn chưa vào chủ đề chính, mà mới chỉ ám chỉ gần xa.
“À.”
“Lâm huynh, với sự ưu tú của ngươi, tuyệt đối không che giấu được ánh hào quang trên người ngươi.” Hoàng Chương nói.
Lâm Phàm cười cười, chặn cánh tay Hoàng Chương: “Hoàng huynh, đừng cho rằng ta bị điều đến nhà kho là bị giáng chức, là sảy chân, nếu như ngươi có nghĩ như vậy, thì thực sự đã xem thường ta rồi.”
Hoàng Chương hết sức bất ngờ nhìn Lâm Phàm đang cười phơi phới, chớp chớp mắt, giống như đang nói, không phải ngươi đang nghĩ như vậy ư?
“Hoàng huynh, ngươi từng nói với ta, có thể cho qua thì cứ cho qua, ngũ vị tạp trần mới là cuộc sống, hiện tại ta đang sống theo câu nói đó của ngươi đây. Bên ngoài quá nguy hiểm, bị cuốn vào trong những đấu đá tranh chấp, chúng ta chỉ là kẻ không có địa vị không có thực lực gì, cuối cùng chỉ làm vật hi sinh mà thôi.” Lâm Phàm nói.
Quách Chính Đường đang nhai lạc uống rượu liếc nhìn Lâm Phàm.
Không có thực lực gì?
Tiểu tử ngươi đối mặt với năm chữ “không có thực lực gì” mà không thấy ngại ư?
“Lâm huynh nói rất có lý, thì ra Lâm huynh mới là người suy nghĩ sâu sắc.” Hoàng Chương ngẫm lại cũng thấy đúng, kẻ sành sỏi như gã, nào lại không biết tình hình ở Kình Lôi minh, thực sự rất nguy hiểm, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, xảy ra rất nhiều chuyện, nghe nói rất nhiều bang chúng ra ngoài thực hiện nhiệm vụ vận chuyển đều gặp nạn.
Ôi, không biết minh chủ lạc đi đâu rồi.
Đã xảy ra chuyện như vậy, sao không ra mặt xử lý, định để cho Kình Lôi minh tan đàn xẻ nghé mới hài lòng sao?
“Uống rượu, không nên nhọc lòng vì những chuyện như này.” Lâm Phàm cười nói.
Hắn không nhắc đến chuyện bí tích với Hoàng Chương, tu luyện một môn Điệp Sơn Kình đã tiêu hao mất mấy tháng trời, sao còn có thể ôm thêm vài môn nữa.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm vẫn tu luyện ở nhà kho như bình thường, không có ai đến làm phiền, những chuyện giao hàng đều để cho đám Ngô Tuấn làm, bận thì cũng gọi là bận, nhưng được cái an toàn.