Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn về lão già Trịnh Uyên bên người Nhị công tử, không biết có phải do bị hắn dọa nạt bắt chẹt một phen hay không, từ đó nảy sinh ý đồ xấu gì, giống như mai danh ẩn tích, chưa đến tìm hắn tính sổ.

Hắn đã coi thường dũng khí của Trịnh Uyên.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, tuổi cao sức yếu rồi, nào có nhiệt huyết như đám trẻ tuổi.

“Lâm huynh, nói đến chuyện, thì mấy hôm trước đúng là có xảy ra một chuyện tốt. Không biết Bát tiểu thư tìm ở đâu ra ba vị cao thủ, do Trương quản giáo mang ra ngoài thành, thành công tiêu diệt được đám giặc cướp nấp trong rừng kia, có điều nghe nói tên cầm đầu chạy mất rồi.”

Ngô Tuấn cũng chỉ nghe người khác nói, mà chưa từng nhìn thấy ba vị cao thủ này, chỉ là cảm thấy bọn họ rất hung hãn.

Trong đó có một người là đàn bà.

Lâm Phàm biết Bát tiểu thư tuyệt đối sẽ không để cho đám cướp kia tiếp tục làm càn, bị ảnh hưởng lớn, hàng hóa luôn bị cướp mất, nói ra chỉ khiến người ta chê cười.

“Còn gì nữa?”

“Không biết, những chuyện được truyền ra đều là những chuyện người người đều biết, còn những chuyện khác, cũng không phải chuyện mà chúng ta có thể biết.”

“Gần đây không có ai đến bến tàu tìm ta chứ?”

Lúc hỏi câu này, Lâm Phàm mới thấy bản thân hỏi cũng như không, ai có thể tìm đến hắn chứ, nào phải một mĩ nữ thơm ngát, cùng lắm thì chỉ là một tiểu tinh anh bình thường mà thôi.

Nếu đặt ở công ty lớn trong kiếp trước, thì là tiểu đội trưởng đội bảo vệ, phụ trách khu vực nhỏ mà thôi.

Ngô Tuấn đáp: “Không có.”

“Ừ, đi đi, mấy ngày này cố gắng tu luyện.” Ngô Phàm phát hiện tinh khí thần của Ngô Tuấn hơi thay đổi, trong cơ thể có tích lũy một cỗ kình lực, mặc dù không mạnh, nhưng thuần hậu hơn trước kia một chút.

“Biết rồi.”

Ngô Tuấn không mặn mà với chuyện tu luyện lắm, bang chúng ở bến tàu cũng giống hắn ta, ngày ngày uống rượu chơi bời, hoặc là nghiêm túc trông coi bến tàu, nào có nhiều thời gian tu luyện đâu.

Có thời gian đi uống rượu mà không vui sao.

Đợi đến khi Ngô Tuấn rời đi, Lâm Phàm cởi trói cho Quách Chính Đường ăn cơm, trong lòng nghĩ Bát tiểu thư cuối cùng đã ra quân, biết tìm người giúp đỡ, xem ra tiềm lực của vị Bát tiểu thư mà hắn nương nhờ này đã tăng lên không ít.

Chỉ cần Bát tiểu thư an toan, hắn cũng rất an toàn.

Vào lúc có cường địch, ai nghĩ đến đám tép riu dưới trường cường địch đâu.

Ăn cơm xong, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

“Ta không quấy rầy ngươi tu luyện, có thể cởi trói hay không?”

Lâm Phàm nhìn lão Quách, trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ tới lão Quách tuổi tác cũng không nhỏ, đã từng là nhân vật lớn có tiếng tăm lẫy lừng, theo lẽ thường nên nể mặt.

Nhưng nghĩ tới thời gian tu luyện một lần Điệp Sơn Kình, đúng là không thể lãng phí.

Đời người có hạn, lỡ mất một giây là lỡ mất một giây.

“Lão Quách, oan ức ông rồi.” Lâm Phàm không thể đáp ứng yêu cầu của lão Quách.

“Tiểu tử hỗn láo...”

Nửa tháng sau.

Lâm Phàm đã am hiểu nắm bắt được Điệp Sơn Kình sâu sắc hơn không ít, không ngừng tu luyện cô đọng lực đạo của Điệp Sơn Kình, đây là sức mạnh bất đồng với kình lực trong người, có tác dụng xuyên thấu, chấn động và chồng chéo.

Cùng với sự bạo phát của kình lực, không chỉ có uy năng tăng vọt, còn có tác dụng “Cách sơn đả ngưu”.

【Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp ba lần! 】

【Nhắc nhở: Độ thông thạo Điệp Sơn Kình +3! 】

Độ thông thạo tăng lên không nhiều, không thể nói là kém may mắn, chủ yếu do thời gian tu luyện một lần của Điệp Sơn Kình hơi lâu, đều lâu hơn so với võ kỹ thông thường.

Cũng may có những lúc, có phát động bạo kích gấp mấy chục lần, cũng gọi là an ủi đôi chút nội tâm của hắn.

Nếu như có người từng nói với Quách Chính Đường, một ngày nào đó trong tương lai, ngươi sẽ cùng một vị trẻ tuổi đơn độc ở chung một phòng trong thời gian dài, lão ta chắc chắn sẽ không tin.

Nhưng bây giờ thật sự đã tin rồi.

Đồng thời lão ta còn thấy tên tiểu tử này tu luyện quá nhanh, Điệp Sơn Kình mỗi ngày đều nâng cao, chẳng lẽ điên cuồng tu luyện, sẽ có chuyện cần cù bù khả năng?

Đêm khuya.

Bên ngoài bóng đêm yên tĩnh, tiếng gió nổi lên phần phật.

Đột nhiên.

Lâm Phàm mở mắt, nhìn lên nóc nhà, ngay lúc đó, có người chạy trên nóc nhà, đi làm chuyện xấu nào đó.

Đang trong tu luyện, hắn không thể cắt ngang.

Đi đến bên giường, khẽ gọi: “Lão Quách, tỉnh nào.”

Lão Quách đang say giấc đột nhiên ngồi phắt dậy, đôi mắt mờ đục.

Bộp.

Lâm Phàm nện tay xuống, đánh ngất lão Quách vừa mới tỉnh dậy, rón rén đỡ lấy, để lão ta nằm im, kéo chăn đắp lên, sợ buổi tối lão Quách bị lạnh.

Ai nói nam nhân không cẩn thận, nam nhân cẩn thận đang ở trước mặt đây.

Sau đó hắn xoay người rời đi, ra khỏi phòng.

Lén lút đi rình trộm.

Không có ý gì khác.

***

Đêm đã khuya, mọi thứ chìm trong yên tĩnh.

Toái Tinh Tùy Ảnh Thối tu luyện viên mãn, khinh công vô cùng lợi hại, đáp xuống đất không có tiếng động, rất tiện cho việc theo dõi và rình trộm.

Lâm Phàm ẩn trong bóng tối, nhìn thấy hai nhóm người kẻ chạy trốn người truy đuổi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.

Nếu là trước kia, hắn sẽ thành thật trở về phòng tiếp tục khổ tu, mấy chuyện chém giết nhau không liên quan đến hắn, đó là chuyện của đám cao thủ, không phải chuyện hắn nên xen vào.

Nhưng bây giờ hắn tự nhận bản thân có năng lực tự vệ, còn có thể che giấu hành tung.

Rình trộm chắc chưa tính là phạm pháp đâu.

Hơn nữa.

Hướng bọn họ chạy là có đi ngang qua bến tàu, nhỡ đâu một mồi lửa làm sáng rực cả bến tàu, hắn thân là tiểu tinh anh trị an, cần phải có trách nhiệm.

Hắn không hề đắn đo, cứ thế mà đi.

Chẳng mấy chốc đã theo sát được bọn họ. Đại hán bị truy sát chạy đến bến tàu thì bị đuổi kịp. Mà ba người truy đuổi gã có thực lực rất mạnh, trong đó có một vị nữ tử trung niên thủ đoạn ác liệt, ám khí vô cùng bá đạo, liên tục chặn đứng đường chạy trốn của đại hán, đến chỗ này ép gã vào đường cùng.

“Tần Hổ, khỏi chạy, ngươi chạy không thoát đâu.” Trịnh Tam Đao đao pháp sắc bén, chiêu nào chiêu nấy đều đoạt mạng, đơn giản quơ hai chiêu, đôi bên tách ra, đều lùi ra xa vài bước.

“Trịnh Tam Đao, Đường Yến, Phan Nhạc Sơn, các ngươi đều là nhân vật vang danh, không ngờ lại bán mạng cho Kình Lôi minh.”

“Ta khinh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK