Đáng sợ quá mất.
“Ăn không?” Lâm Phàm hỏi.
Ngô Tuấn lắc đầu: “Không ăn.”
“Ừ.”
Lâm Phàm không khách sáo, tiếp tục bổ sung thể lực, đến khi ăn xong còn phải tiếp tục tu luyện, những thứ khác có hay không không quan trọng, huống chi hắn tự nhận bản thân giấu giếm cực giỏi, trong mắt người khác, hắn vẫn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt.
Nửa tháng sau.
Kình Lôi minh xảy ra một chuyện thật khủng khiếp, hôm qua mấy vị tiểu thư công tử của Kình Lôi minh hội họp, tất cả bang chúng đều rất căng thẳng, bởi vì khoảng thời gian gần đây, Kình Lôi minh bị tổn thất nghiêm trọng.
Đã tổn hại đến căn cơ, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất dễ bị kẻ khác nhân cơ hội trục lợi.
Thành Thiên Cửu rất lớn, không chỉ có mỗi Kình Lôi minh, mà còn có một vài bang hội nhỏ nữa, chỉ là những bang hội này không có thế lực gì, sự tồn tại không đáng nhắc đến, nhưng đám này lại dựa dẫm vào một vài gia tộc phú thương.
Kình Lôi minh càng loạn, bọn họ càng cướp được nhiều thứ tốt từ Kình Lôi minh.
Mà đêm đó, sau khi tan họp, Ngũ tiểu thư tham gia hội nghị chết trên đường về, hộ vệ đi cùng cũng bị giết, tình cảnh thật thê thảm, khiến cho Kình Lôi minh dậy sóng.
Mọi người đều chỉ trích là do đối phương làm ra, khiến lòng người hoang mang.
Còn Nhị công tứ, Tứ công tử, Lục công tử, Thất công tử và Bát tiểu thư đều điên cuồng mời cao thủ về bảo vệ bản thân, trước đây mọi người đều đấu đá lẫn nhau, nhưng vẫn chưa làm tổn hại đến tính mạng.
Sau chuyện này, tất cả đều đề phòng lẫn nhau, chơi quá lớn rồi.
“Lâm huynh, ngươi thử nói xem Kình Lôi minh có tiêu tùng không?” Ngô Tuấn hỏi.
Lâm Phàm đáp lại: “Dặn dò các anh em, khoảng thời gian này đừng đi linh tinh, cũng đừng tiệc tùng khắp nơi, nghiêm túc ở trong nhà kho, ta có thể đảm bảo với các ngươi, chỗ này là nơi an toàn nhất trong thành Thiên Cửu.”
“Ừ, ta đã biết, ta sẽ đi thông báo với anh em ngay đây.” Ngô Tuấn nhận được dặn dò của Lâm Phàm, hắn ta có thể thấy, không ai bình tĩnh bằng Lâm Phàm, xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều lo lắng, thế mà lại không thấy cảm xúc gì trên mặt Lâm huynh.
Ngô Tuấn rời đi rồi.
“Đùa quá trớn rồi, xảy ra án mạng, không biết có thể yên bình đến khi nào?”
Lâm Phàm ngao ngán, đùa thì đùa, nháo thì nháo, không chết người là được, hiện tại Ngũ tiểu thư chết rồi, nghe Ngô Tuấn nói chết rất thảm, bị một chưởng đập nát ngực, kẻ ra tay chắc chắn rất mạnh, không biết là sát thủ do ai mời tới.
Quách Chính Đường nói: “Chưa chắc là do bọn họ đấu đá lẫn nhau, rất có thể do kẻ bên ngoài chia rẽ nội bộ, muốn gây nên nội chiến càng lớn, không phí một binh một tộc, làm bọn họ đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán.”
“Thêm dầu vào lửa ư?” Lâm Phàm nói.
“Ừ, đúng là ý này, chuyện đã đến nước này, để xem bọn họ nghĩ được thế nào, là nhìn thấu, hay vẫn bị che mắt, sẽ quyết định sống chết của bọn họ.” Quách Chính Đường thở dài nói.
“Liên quan gì đến ta, tiếp tục tu luyện.” Lâm Phàm không để tâm đến chuyện bên ngoài lắm, hắn chỉ muốn biết, hòa bình này có thể duy trì được bao lâu, ai mới là kẻ mỉm cười kiêu ngạo ở phút cuối.
Tiếc thay.
Đều là sản nghiệp của nhà mình, thành ra như vậy thì thật lãng phí, nhưng ngẫm lại vẫn có thể lý giải, Tam tiểu thư bị hắn giết chết mới gọi là cao tay, ả biến cha của các ngươi thành nhân trư.
Nếu như không phải ta chém chết ả, tiêu diệt kẻ đáng sợ nhất là Nhân trư vương, e rằng các ngươi đều đã bị lôi ra làm thịt.
“Tiểu tử ngươi khiến cho người từng bá chủ một phương thành Hà Tân là ta đây khó chịu.” Quách Chính Đường lắc đầu nói.
Lâm Phàm đáp: “Còn sống là tốt rồi, không nên lo chuyện bao đồng.”
“Không sai, ngươi có thể nghĩ như vậy, sau này chắc chắn sẽ càng sống lâu, đáng tiếc khi đó ta không có được tâm cảnh như ngươi.” Quách Chính Đường thở dài nói.
“Lão Quách ra nông nỗi này cũng là do xen vào việc của người khác nhiều quá?”
“Ừ...”
Gần đây, hắn không nhắc đến chuyện bí tích tâm pháp, bởi vì hắn nhìn ra, lão Quách đã bị hắn thâu tóm rồi, thứ thâu tóm này vô thanh vô tức, ngay cả chính bản thân lão Quách cũng không chú ý đến sự thay đổi này. Phủ đệ, cảnh sắc thanh nhã, bên hồ nước, vốn dĩ là một nơi rất hiếm khi nhìn thấy cá, thỉnh thoảng lại có vài con nhảy lên mặt nước.
“Công tử, tiểu nhân đã tìm được một vị cao thủ từ chỗ bạn tốt.” Quy Thắng thấp giọng nói, không dám quấy rầy Nhị công tử câu cá. Thật lòng mà nói, hắn ta rất khinh bỉ tài câu cá của Nhị công tử, gà nhất trong những kẻ câu gà, chả khác gì phế vật, đã thả nhiều cá đói bụng như vậy, rõ ràng cá cũng đã mắc câu, thế mà lúc nhấc cần lên lại để cá chạy mất.
Đồ vô dụng.
Nhưng hắn ta không dám nói.
Lão già Trịnh Uyên vội vàng nói: “Công tử, lão nô cũng tìm được một vị cao thủ.”
Lập tức, Trịnh Uyên và Quy Thắng nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa.
Ta tìm ngươi cũng tìm, thật sự đê tiện.
“Đều gọi ra để ta xem xem.” Nhị công tử cảm thấy rất hứng thú, thả cần câu xuống, nhìn hai người, sau đó cho Trịnh Uyên và Quy Thắng từng người gọi cao thủ đến.
Hai người đàn ông trung tuổi.
Cao thủ mà Trịnh Uyện gọi tới người ngợm gầy gò, dáng cũng không cao, nhìn sơ quá chắc tầm mét rưỡi, có chút già cả, hai tay đan vào nhau giấu trong tay áo.
Gã đứng cạnh Quy Thắng cũng không cao lắm, vóc dáng bình thường, hai mắt ti hí khiến người khác cảm thấy thật thâm độc.
“Công tử, vị này là độc thủ Lĩnh Nam - Tạ Phong.” Quy Thắng nói.
Trịnh Uyên cũng lên tiếng: “Vị này là Vạn Tam Phu ở Khô Kiếm sơn.”
Vừa dứt lời.
“Tạ Phong (Vạn Tam Phu) tham kiến Nhị công tử.”
Nhị công tử nhìn hai kẻ này, hơi tỏ vẻ nghi hoặc, hai gã này đều thường thường bậc trung, không có chỗ nào đặc biệt.
“So đấu để ta xem chút.”
Hắn ta chỉ muốn nhìn xem hai tên này có gì lợi hại.
Trịnh Uyên đi đến bên cạnh Vạn Tam Phu, khẽ nói: “Lát nữa đấu nhau nhớ ra tay ác chút.”
Quy Thắng đến trước mặt Tạ Phong: “Cứ đánh chết cho ta.”
Hai kẻ này đều là cao thủ Đoán Khí cảnh, lúc đối mặt nhau, ánh mắt tàn nhẫn, chỉ muốn biểu diễn thật tốt trước mặt Nhị công tử.
“Xin mời!”
“Mời!”
Cả hai chọn được chỗ tốt, đứng vào vị trí, mặt đối mặt nhìn nhau, màn dạo đầu qua đi, một trận đánh nhau ác liệt bắt đầu.