Người bảo hộ tạm dừng, lấy cung ra, cách không xuất kích. Đầu ngón tay gã kéo cung, ánh sáng trong trời đất ngưng tụ lại, hóa thành một mũi tên ánh sáng xé gió mà đi, tốc độ cực nhanh, đánh nát hư không. Lâm Phàm biết Khuê Dương bị mang đi, có muốn giết chắc chắn chỉ có thể chờ lần sau. Ngoại trừ có chút tiếc nuối, hắn cũng không có suy nghĩ gì khác. Đột nhiên, lông tơ cả người hắn dựng đứng. Hắn ngẩng đầu nhìn về hư không, chỉ thấy một mũi tên ánh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.