Tần Hổ chỉ có thể giở võ mồm. Sát Hổ Bang ở núi Đồng Quan chặn hàng hóa, ảnh hưởng không nhỏ đến chuyện kinh doanh mà Bát tiểu thư phụ trách, gặp phải mấy chuyện như này, Bát tiểu thư sao có thể bỏ qua. Nàng bèn thăm dò chính xác vị trí của Sát Hổ Bang, đưa ba vị cao thủ đến, phối hợp với một vài tâm phúc của Trương quản giáo, ban đêm tập kích Sát Hổ Bang.
Kết quả chỉ có mình Tần Hổ chạy thoát.
“Tần Hổ, ngươi nói những lời này có tác dụng gì chứ. Ta được Bát tiểu thư coi trọng, bỏ ra một lượng bạc lớn, đương nhiên phải làm đến nơi đến chốn. Bát tiểu thư liệu sự như thần, biết ngươi không cam lòng, chắc chắn sẽ báo thù, bèn lấy bản thân làm mồi như dụ ngươi mắc câu, đầu óc ngươi vẫn kém thông minh lắm.” Trịnh Tam Đao nói.
Hắn ta lăn lộn ở bên ngoài, gặp gỡ không ít người tài giỏi, vị Bát tiểu thư này khiến hắn ta phải nhìn bằng cặp mắt khác, không ngờ lại quyết đoán như vậy, đám đàn bà chỉ biết khóc lóc sao có thể sánh bằng.
Lâm Phàm trốn trong chỗ tối, tập trung quan sát.
“Đây là ba vị cao thủ mà Bát tiểu thư tốn rất nhiều tiền mời về.”
Quả thật đều là những cao thủ đáng gờm.
Đều là giang hồ lão làng kinh nghiệm phong phú.
Hắn tiếp tục quan sát, không định nhúng tay vào, càng không định chủ động đứng ra tự giới thiệu, tại hạ là tiểu tinh anh dưới trướng Bát tiểu thư ở Kình Lôi minh - Lâm Phàm, đến đây trợ giúp ba vị đối phó Tần Hổ.
Đối với Tần Hổ mà nói, một chọi một gã còn tự tin, nhưng ba người bọn họ liên thủ với nhau, tình hình đương nhiên không ổn.
Trận đánh diễn ra kịch liệt.
Lâm Phàm xem đến là chăm chú.
Ba vị cao thủ mà Bát tiểu thư mời đến, bản lĩnh đầy người.
Khổ luyện!
Ám khí!
Đao pháp!
Đều phải trải qua muôn vàn thử thách, đương nhiên không phải thứ công phu mèo cào, chiêu nào chiêu nấy đều muốn đoạt mạng, hễ bất cẩn chút là sẽ vạn kiếp bất phục.
Mà kẻ thu hút sự chú ý của Lâm Phàm nhất chính là Tần Hổ.
Cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, lông ngực chi chít đen sì, tất cả hợp lại khiến người ta cảm thấy vô cùng dữ tợn khủng bố, càng không ngờ rằng gã ta lại là một vị cường giả khổ luyện.
“Oách, oách quá đi mất.”
Lâm Phàm thán phục, coi người ta đánh nhau và bản thân đánh nhau là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, đặt bản thân vào trong đó, phân tích tình hình, nếu như hắn chạm trán với một người bất kì trong đó, hoặc là cả ba người thì có cơ hội sống sót hay không.
Hắn đủ tự tin để nói với bất cứ kẻ nào, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, hẳn là không sao.
Nhưng mà chuyện bất ngờ lại xảy ra.
Chẳng bao lâu.
Tình hình trận đánh có sự thay đổi.
Tần Hổ bị bọn họ tấn công, thể lực vẫn có thể chống đỡ, nhưng đối mặt với những sát chiêu dồn dập, gã dần dần không chống lại được, trên người xuất hiện nhiều vết thương, thậm trí đầu óc quay mòng mòng.
“Ám khí có độc.”
Trên cánh tay xuất hiện một vết thương, là do một thanh ám khí phóng đến không kịp tránh.
Nhưng đây không phải kịch độc, mà chỉ là một loại độc làm tê liệt thần kinh, nói cho cùng Đường Yến không dám bôi lên ám khí chất độc đoạt mạng người, chơi ám khí mà, cho dù là chơi đến cấp Tông sư, cũng có ngày bị sẩy tay.
Giang hồ không nên quá ngoan độc, làm gì cũng nên có chừng mực mà thôi.
Lâm Phàm nhìn rõ rành rành, con mụ này thật thâm hiểm.
“A!”
Tần Hổ gầm lên giận dữ, giơ chân quét ngang, đá đống bao tải chồng lên như ngọn núi nhỏ về phía đối phương, sau đó nhân cơ hội lủi mất, tháo chạy về phương xa.
“Đuổi theo!”
***
Núi Đông Quan, rừng cây rậm rạp, nếu không quen địa hình ở đây, cho dù là thợ săn dày dạn kinh nghiệm, mà không đánh dấu đường đi, không dám chắc có thể trở về hay không.
Cho nên.
Bọn họ để Tần Hổ chạy mất.
“Lủi nhanh hơn chuột.”
“Đi, trở về báo cáo tình hình.”
“Độc trên ám khí có thể đoạt mạng hắn không?” Trịnh Tam Đao hỏi.
Đường Yến đáp: “Không đoạt mạng, chỉ gây tê mà thôi.”
“Hầy, đáng tiếc, nếu là độc trí mạng thì tốt.”
Đường Yến liếc nhìn đối phương, nếu như là độc trí mạng, bà đây không biết đã chết bao lần rồi.
***
Nơi nào đó cạnh bờ sông.
“Đáng chết, thật đáng chết.”
Hai mắt Tần Hổ đỏ rực như lửa, không ngờ đã thất bại, vì sao cô nương kia lại chắc chắn gã ta sẽ đến ám sát nàng. Gã cải trang, thành lẻn vào Thiên Cửu được mấy hôm, thăm dò hành tung của đối phương, tự thấy bản thân không có sai sót gì, ra tay chắc chắn sẽ thành công.
Ai biết được đó lại là một cạm bẫy.
Sớm đã có cao thủ chờ gã.
Gã vốc nước suối lên rửa mặt, để tỉnh táo đôi chút, nhưng vẫn thấy đầu óc mê mệt như cũ, tạm thời vẫn phải cố gắng chống chọi. Tần Hổ gã giờ đây đã cùng đường bí lối, trở lại Thiên Cửu thành là chuyện không thể.
Vốn dĩ gã vẫn còn đánh trả được, bị mụ kia hạ độc, kết quả thành ra như này.
Không được.
Càng nghĩ càng giận.
Dù thế nào cũng phải tìm cách, không đưa gã mấy ngàn lượng bồi thường tổn thất là không xong với gã đâu.
Chỗ tối.
Lâm Phàm lẳng lặng quan sát Tần Hổ, phát hiện ra tình trạng của đối phương không thê thảm như hắn nghĩ.
Tưởng ám khí có độc?
Ngươi phải hôn mê cho ta, sao vẫn gắng gượng đến tận bây giờ.
Hắn do dự, rốt cuộc có nên xuất hiện làm một trận không?
“Kẻ nào, đi ra cho ta?”
Tần Hổ nhìn thấy một cánh chim đột ngột bay ra từ một thân cây cách đó không xa, lập tức cảnh giác, chắc chắn có kẻ nấp ở đấy, bằng không chim đâu sợ đến mức phải bay lên.
Đây là kinh nghiệm.
Trốn ở trong rừng cây không dễ đâu, không phải là ngươi không đủ cảnh giác, mà là động vật là thứ đầu tiên phát hiện ra vị trí của ngươi.
Đột nhiên.
Một bóng đen lao vào Tần Hổ nhanh như chớp, Tứ Hợp Chưởng phóng ra, đánh tới ngay trước mặt gã. Tần Hổ kinh sợ, tưởng bọn họ đuổi theo, sau mới biết là bản thân cả nghĩ.
Hai chưởng đối đầu nhau, không ngừng phát ra âm thanh trầm đục.
Lâm Phàm nắm tay đánh vào mặt Tần Hổ, sau đó, nắm đấm xòe ra, năm ngón tay duỗi thẳng, xẹt qua mắt gã. Tần Hổ nghiêng đầu về phía sau, chỉ nghe thấy tiếng gió gào rít, phát hiện đối phương đá chân lên, mục tiêu chính là vật dưới háng gã ta.
Nhỡ bị đá trúng, cả đời tàn phế.
Chân gã đạp xuống, người lùi ra bay vút lên trời, một chưởng đánh xuống, đập vào cổ chân Lâm Phàm.