Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù lão đã là phế nhân, dù vậy lão vẫn có thể thấy rõ ba vị nhìn như không tệ này tuyệt đối không phải đối thủ của Lâm Phàm.

Lâm Phàm biết bên phía Trương quản giáo chắc chắn sẽ thất bại. Người đàn ông đeo thanh Cự Kiếm trên lưng đang đứng bên cạnh Nhị công tử này thực lực rất mạnh, không biết là cao thủ được tìm đến từ nơi nào.

Đường Yến nhìn người đàn ông đeo kiếm, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào chuôi kiếm của đối phương. Ở phần đuôi chuôi kiếm có thắt vải đỏ đen đung đưa theo gió, dường như nghĩ ra điều gì, vẻ mặt ả ta khẽ thay đổi, bèn dò hỏi.

“Ngươi là Cự Kiếm Viên Long?”

Khi ả ta nói ra tên người này, Trịnh Tam Đao và Phan Nhạc Sơn đều lộ vẻ rất kinh ngạc, sau đó hoàn toàn biến sắc ánh mắt đồng loạt nhìn về phía đối phương.

“Ngươi biết ta?” Viên Long chậm rãi mở miệng.

Quả nhiên, thật sự chính là…

Đường Yến lập tức cung kính ôm quyền nói: “Ta từng nghe đồn, lưng đeo Cự Kiếm, thích buộc vào chuôi kiếm một miếng vải trắng, giết người nhuộm máu, cuối cùng biến thành màu đỏ sậm.”

“Ừ, nói không sai.” Viên Long khẽ gật đầu, có chút tinh mắt đấy.

Đường Yến, Trịnh Tam Đao, Phan Nhạc Sơn liếc nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương. Đây chính là sát thần chân chính danh tiếng ở bên ngoài khá cao, chẳng qua người đã thấy hắn ta không nhiều, bởi họ đều đã trở thành vong hồn dưới Cự Kiếm của hắn ta.

Ngay lập tức, ba người đồng loạt lùi bước.

Bọn họ có ý muốn rút lui.

Trương quản giáo thấy vẻ mặt nhóm người Đường Yến là biết ngay chuyện không ổn, vừa định mở miệng nhưng cũng đã muộn.

“Viên Long tiền bối, ba người chúng ta không có ý định đối đầu với tiền bối, chỉ là nhận tiền của người ta, làm việc cho người ta. Bây giờ Viên Long tiền bối ở trước mặt, làm sao chúng ta dám đối đầu với ngài. Liệu ngài có thể thả ba người chúng ta đi không?” Đường Yến rất căng thẳng, còn có vẻ rất cung kính không dám làm càn.

“Được.” Viên Long tiếc chữ như vàng, mang phong thái của kẻ mạnh.

Nhóm người Đường Yến thở phào nhẹ nhõm, làm bộ rời đi.

“Ba vị, lúc trước đã nói rõ rồi, mà nay các người lại lật lọng, đạo nghĩa ở đâu.” Sao Trương quản giáo có thể để bọn họ rời đi, nếu vậy thì sẽ không còn hy vọng gì nữa.

“Trước mặt Viên Long tiền bối chúng ta không dám làm càn. Trương quản giáo, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tình thế đã không thể đảo ngược được thì đừng nghĩ nữa.”

“Cáo từ!”

Nói xong ba người lập tức biến mất trong đêm đen, chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai.

Chỉ để lại một mình Trương quản giáo đứng hình trong gió, vẻ mặt giận dữ.

“Quy Thắng, Trịnh Uyên, các ngươi cố gắng nhìn cho thật kỹ, mẹ nó đây mới gọi là cao thủ, hai thứ đồ chơi các ngươi tìm được lúc trước là cái thá gì.” Nghĩ đến hai tên kia là Nhị công tử lại tức giận.

Quy Thắng và Trịnh Uyên xấu hổ cúi đầu.

Thật ra hai vị kia cũng không kém, chỉ là cao thủ so chiêu rồi chết cả hai mà thôi.

Nhưng nhìn vị Cự Kiếm Viên Long này bọn họ cũng khiếp sợ. Thật là bá đạo, người khác nghe được danh của hắn ta, lập tức bị dọa chạy bốn phía, vội vàng cầu xin tha thứ, làm bọn họ rất bội phục.

“Bát muội, ngươi tìm được ba vị cao thủ này ở đâu vậy? Sao đã cụp đuôi bỏ chạy rồi?” Nhị công tử chế nhạo.

Bát tiểu thư đã tuyệt vọng, thật sự không còn hy vọng nào nữa.

Trương quản giáo cũng không còn cách nào khác.

Trơ mắt nhìn tình huống trước mặt.

Ánh mắt Lâm Phàm dừng ở trên người Bát tiểu thư, sau đó lại nhìn Trương quản giáo. Với thực lực của Trương quản giáo, hắn ta cũng không có cách nào sống sót trong tay đám người này.

Nhị công tử nói: “Trương quản giáo, bây giờ ngươi đã rơi vào bước đường cùng rồi, ta cũng không còn coi trọng ngươi nữa, giờ mời ngươi xem một trò hay. Đó có thể là cảnh tượng cả đời này ngươi không thể thấy.”

Trương quản giáo không còn cách nào khác, nhưng nghe thấy lời Nhị công tử vẫn tức giận nói: “Ngươi định làm gì?”

“Không làm gì, chỉ để cho tiểu lâu la hèn mọn này đùa bỡn cơ thể Bát muội ta một chút, vừa khéo mọi người cùng xem.” Nhị công tử chỉ vào Lâm Phàm, cười rất âm hiểm thậm chí có chút bệnh hoạn, nếu hắn ta không bệnh hoạn thì cũng không thể làm ra chuyện như vậy.

“Ngươi điên rồi.” Sắc mặt Trương quản giáo đại biến.

Trong lòng hắn ta lại gào thét, lão minh chủ ngươi mau ra mặt đi, Kình Lôi Minh thật sự đã hoàn toàn rối loạn rồi.

Nhị công tử cười một tiếng, thấy Lâm Phàm vẫn thờ ơ, bèn lệnh cho cao thủ thiết trảo xuống dưới sắp xếp cho hắn, nếu hắn không chủ động thì giúp hắn chủ động.

Cao thủ thiết trảo đi đến trước mặt Lâm Phàm.

“Lời Nhị công tử nói ngươi không nghe được, cứ phải để ta đến giúp ngươi. Cũng được, đêm nay tiểu tử ngươi đúng là hưởng phúc.” Cao thủ thiết trảo cười ha hả, sau đó đưa tay bắt lấy bả vai Lâm Phàm.

Ngay tức khắc.

Sắc mặt hắn ta khẽ biến, cảm thấy không đúng. Hắn ta muốn kéo đối phương, nhưng dù dùng bao nhiêu sức thì đối phương vẫn không nhúc nhích tí nào.

“Ngươi…” Cao thủ thiết trảo nhìn Lâm Phàm, phát hiện đối phương không sợ hãi chút nào, sắc mặt bình thản, hoàn toàn không có vẻ hoảng hốt mà lúc này người khác nên có.

Đây rõ ràng có vấn đề.

Lâm Phàm liếc mắt, nhìn thoáng qua thiết trảo đặt trên vai, sau đó ánh mắt dừng trên người đối phương, xòe bàn tay ra vỗ một chưởng vào lồng ngực đối phương.

Tứ Hợp Chưởng.

Ầm ầm!

Kình đạo hùng hậu lập tức bùng nổ, cao thủ thiết trảo bay ngược ra ngoài, trước ngực be bét máu thịt. Kình đạo xuyên qua người, nổ tung từ sau lưng. Hắn ta ngã xuống đất, máu tươi từ trong miệng phun ra ùng ục.

“Trò hề nên kết thúc rồi.” Lâm Phàm chậm rãi nói.

Mọi người ở đây, ngoại trừ những người quen biết Lâm Phàm ra thì chẳng có ai để ý đến một tên tiểu tinh anh có địa vị hèn mọn, dù đặt ở thời điểm nào thì cũng đều là vật hy sinh như hắn.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cao thủ thiết trảo bị đánh bay ra ngoài.

Đã xảy ra chuyện gì?

Nhị công tử vẻ mặt đắc ý tự nhận bản thân nắm hết tất cả trong tay, nghe được tiếng vang bèn quay đầu quan sát, đã thấy cao thủ mà mình tán dương đang lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Chỉ thấy Nhị công tử vốn đang khẽ hếch cằm, con ngươi nghiêng xuống, khoanh tay lại, vẻ mặt hắn ta chuyển từ đắc ý đến kinh ngạc rồi từ kinh ngạc biến thành sững sờ, chỉ một cảnh này mà cảm xúc đã thay đổi nhiều lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK