Ngược lại, Trương quản giáo thì đơn giản hơn, mắt lập tức trợn to, vẻ mặt không dám tin nhìn cao thủ thiết trảo, rồi lại nhìn Lâm Phàm đang tỏ ra lạnh nhạt.
Đây là Lâm Phàm hắn ta biết sao?
Che giấu, hắn thật sự che giấu thực lực.
Chỉ một chiêu đã giết chết vị cao thủ này, hơn nữa còn nhẹ nhàng như vậy, điều này cần thực lực thế nào mới có thể làm được.
Hoàng Chương trợn tròn mắt nhìn Lâm Phàm, đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới phun ra hai từ “Mẹ nó”.
Nếu như một vị họa sĩ muốn vẽ một bức tranh biểu cảm nhóm nhân vật thì cảnh tượng này chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nhị công tử, ta vốn không muốn dây dưa vướng mắc nhiều với ngươi, nhưng ngươi lại giống như một con chó điên cứ quấn lấy ta, khiến người ta phiền lòng. Bây giờ ngươi đã tự dâng mình lên đến cửa, còn bắt đầu quấy phá, vậy ta chỉ có thể khiến ngươi câm miệng.” Lâm Phàm nói.
“Ngươi dám nói ta là chó điên?” Nhị công tử giận tím mặt.
“Không phải sao?”
Chuyện đã biết rõ còn cố hỏi, cần gì phải lặp lại.
Lâm Phàm đưa tay chỉ vào hai vị cao thủ kia: “Đây là cao thủ ngươi mời tới, thời gian không thú vị thì không đáng để làm lỡ, các ngươi cùng lên đi, giải quyết sớm, tất cả cũng kết thúc.”
Quy Thắng cả giận nói: “Tiểu tử, đừng ngang ngược.”
Trịnh Uyên quát lớn: “Đừng có mà láo xược.”
Nhị công tử đỏ mặt tía tai, hổn hển nói: “Giết hắn cho ta.”
Người đàn ông cầm búa nhìn Viên Long, thấy đối phương gật đầu, trong lòng hiểu rõ, bèn vác búa lớn đi đến chỗ Lâm Phàm: “Tiểu tử nhà ngươi quả là kiêu ngạo. Để lão tử xem thử tài năng của ngươi.”
Lâm Phàm đứng khoanh tay, góc áo bay bay, bình tĩnh nhìn đối phương. Cho dù khí thế của đối phương hừng hực cũng không thể khiến lòng hắn dao động chút nào.
Trăng đêm nay thật tròn, khi gió thổi qua, cảm thấy hơi mát.
Trong mắt hắn, toàn thân người đàn ông cầm búa đi tới này đều có sơ hở.
Cổ, ngực, háng,…
Lão Quách nhìn Lâm Phàm, lão cũng từng có cảm giác như vậy, cho dù bị bao vây, cũng đứng sừng sững khinh thường đám người, rất có khí phách của cường giả.
Khiến rất nhiều người khuất phục.
“Tiểu tử, đi chết đi.”
Người đàn ông bước một bước, mặt đất lõm xuống in hình dấu chân, khua búa lớn trong tay, quét đến Kình lực rất mạnh, búa lớn dấy lên cuồng phong, bụi trên đất đều bị cuốn lên.
Khi sức mạnh bộc phát, vẻ mặt đại hán nhìn có hơi dữ tợn.
Gã mạnh hơn rất nhiều so với tên thiết trảo vừa rồi.
Đối diện với sức mạnh tuyệt đối, kẻ yếu phải bị xé thành mảnh nhỏ.
Chẳng qua…
Lâm Phàm dùng hai ngón tay nắm được lưỡi búa quét ngang đến, một luồng kình khí bùng lên từ xung quanh. Hai luồng kình đaạo va chạm, phần thắng thuộc về Lâm Phàm, đại hán kia kinh hãi, mắt trừng to.
Ngay khi đại hán chuẩn bị dùng sức đánh bay Lâm Phàm lần nữa, cổ họng đau nhức khiến gã hoàn toàn mất đi tri giác.
Lâm Phàm tiến lên một bước, như hình với bóng, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt đại hán. Bàn tay vỗ một chưởng vào cổ họng đại hán, chợt nghe rắc một tiếng, xương cổ đứt gãy, đầu gãy ra sau, chỉ còn một ít máu da treo lại, máu dường như bị dồn nén, cột máu phóng lên trời.
Ầm ầm!
Máu tươi của đại hán ùng ục nhuộm đỏ mặt đất.
Xung quanh tĩnh lặng không tiếng động.
Khung cảnh rơi vào bầu không khí kỳ dị.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không kiềm đợc lùi về sau một bước.
Thủ đoạn thật ác độc.
Ngay cả Cự Kiếm Viên Long nhìn thấy cũng kinh hoàng.
Trương quản giáo ở cách đó không xa há miệng muốn nói lại thôi, muốn nói chút lại không biết nên nói gì cho phải.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn vẫn luôn giấu giếm thực lực của bản thân, không một ai hay biết. Lúc trước hắn ta chỉ cho rằng hắn là một bang chúng bình thường.
Thực lực mà hắn bùng phát ra hiện giờ đâu phải thứ mà một bang chúng tầm thường có được.Lão Quách bị thủ đoạn của Lâm Phàm làm hoảng sợ.
Có chút tàn nhẫn.
Dù lão đã từng ở thời kì đỉnh cao cũng chưa bao giờ ra thủ đoạn như vậy. Nhưng lão ta không biết, đối với Lâm Phàm mà nói, chỉ cần xác định đối phương là kẻ địch, sẽ xuống tay độc ác, nếu có thể một chiêu đánh chết thì nhất định không ra chiêu thứ hai.
Đám người Ngô Tuấn đã từng thấy thủ đoạn giết người của Lâm Phàm, nhưng so với thủ đoạn bây giờ, chính là thua kém quá nhiều, không thể so sánh giữa hai bên.
Nhị công tử đã há hốc mồm. Cao thủ bên người liên tục bị đánh chết làm cho trong lòng hắn ta vô cùng đè nén, nhưng hắn ta vẫn không thấy được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Giết hắn, nhanh chóng giết hắn.”
Hắn ta thúc giục Viên Long, cao thủ mạnh nhất bên người hắn ta, chỉ có Viên Long mới có thể giết Lâm Phàm.
Vẻ mặt Viên Long trở nên nghiêm túc, không còn thản nhiên như trước, trong lòng đã có chút sợ hãi. Người khác không nhìn ra, nhưng sao y có thể không nhìn ra tình huống này được, vị cường giả trẻ tuổi này không đơn giản như vậy.
Y bước lên trước một bước, ôm quyền nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ.”
“Lâm Phàm.”
Nghe được tên, y cẩn thận suy nghĩ có cao thủ như vậy không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có ấn tượng gì.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: “Đừng nghĩ, danh hiệu của ta ngươi chưa nghe qua bao giờ.”
Viên Long bị nhìn thấu cũng không hoảng sợ chút nào, tiếp tục nói: “Xin hỏi tu vi của các hạ là…”
Y đã có suy đoán, nhưng trong lòng còn chút không tin.
“Viên Long, ta mời ngươi tới là để giúp ta bắt bọn chúng chứ không phải để ngươi cung kính với hắn như thế, giết hắn cho ta, Sa Hải bang các người không có nguyên tắc vậy sao?” Nhị công tử rất nóng lòng, chỉ hận không thể khiến Viên Long lập tức giải quyết đối phương, đâu cần phải đứng đây nói nhảm như vậy.
“Tẩy Tủy…” Lâm Phàm nói.
Nhận được đáp án, sắc mặt Viên Long đại biến, ánh mắt dao động dữ dội. Y đã hoàn toàn bị hoảng sợ, lập tức ra tay bắt lấy cổ Nhị công tử, rắc một tiếng, đã lập tức bóp nát cổ Nhị công tử.
Mọi người khiếp sợ.
Quy Thắng và Trịnh Uyên há hốc mồm, lắp bắp nói: “Ngươi… Sao ngươi dám…”
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt Viên Long thì lại bị dọa cúi đầu, toàn thân run rẩy.
Viên Long cúi thấp người, ôm quyền cung kính nói: “Ta không biết phải đối đầu với ngươi, chuyện này không liên quan gì đến ta, xin tha ta một mạng.”
Mọi người lại khiếp sợ.