Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như Bát tiểu thư có cao thủ Tẩy Tủy cảnh chống lưng, vậy thì mấy tiểu thư công tử khác sẽ không có cơ hội chiến thắng.

“Bát tiểu thư sao phải tự hạ thấp, đàn bà con gái như ngươi có thể nắm giữ Kình Lôi minh cho đến hiện tại, đã khiến người khác vô cùng kính nể.” Chữ “đàn bà con gái” hắn nói nghe khá nặng, nghe có vẻ như vô tâm, nhưng khi nhấn mạnh lại hình thành một loại ảnh hưởng trong đầu đối phương.

“Đúng ha, đàn bà con gái đâu được tự do hành động như cánh nam nhân, phải kiêng kị đủ điều.”

***

Dần dần.

Vui vẻ chén qua chén lại, bỗng nhiên Bát tiểu thư nhíu mày, lòng nặng trĩu, từ đầu đến cuối đều là Lâm Phàm lắng nghe, không nói được mấy lời, Bát tiểu thư kể về những chuyện đã qua, trong lòng chua xót.

Chẳng biết lúc nào.

Viền mắt Bát tiểu thư đỏ ửng, loáng thoáng thấy ngân ngấn nước mắt.

Lâm Phàm kinh ngạc trong lòng, trước đây chỉ thấy Bát tiểu thư cao ngạo với người khác, nào đã thấy dáng vẻ yếu đuối như này bao giờ.

“Kình Lôi minh nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, đối với bên ngoài, là lúc yếu ớt nhất, một nữ tử như ta muốn gánh vác Kình Lôi minh, nói thì dễ, nhưng sợ rằng có một ngày sẽ bị các thế lực chia năm xẻ bảy.”

“Nếu như có phụ thân ta ở đây, ta đâu cần cực khổ thế này.”

Bát tiểu thư buồn bã nói.

Lâm Phàm chỉ có thể xin lỗi, phụ thân của ngươi đã chết, dù cho ta không giết lão, lão xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không thấy an lòng, ngược lại còn bị dọa sợ hồn lạc phách xiêu.

Lúc này.

Bát tiểu thư đi tới bên cạnh Lâm Phàm, khẽ khàng hỏi: “Ngươi có thể giúp ta không?”

“Bát tiểu thư, ta chưa từng hứng thú với quyền lợi.” Lâm Phàm đứng dậy: “Hôm nay cảm ơn Bát tiểu thu đã tiếp đón, trời không còn sớm nữa, Bát tiểu thư nên nghỉ ngơi sớm chút, hiện tại Kình Lôi minh vẫn cần Bát tiểu thư chủ trì đại cuộc.”

“Chờ đã.”

Bát tiểu thư thấy Lâm Phàm định rời đi, trong lòng cuống quýt. Giống như nàng nói, hiện giờ Kình Lôi minh đang rất nguy hiểm, rất nhiều thế lực bên ngoài đang nhăm nhe, đều biết Kình Lôi minh gặp phải chuyện, đã tổn hại nghiêm trọng, một khi ra tay với Kình Lôi minh, lấy gì ra chống lại đối phương. Kết quả tốt nhất là, Kình Lôi minh phải bỏ ra phần lớn địa bàn, chui về một góc, trở thành thế lực không có chỗ đứng.

Lâm Phàm đưa lưng về phía Bát tiểu thư.

Hắn muốn người tín nhiệm hắn đưa ra một giao dịch thỏa đáng, cho nên nhất định phải chiếm lấy thế chủ động.

Xột xoạt xột xoạt!

“Ngươi... Ngươi quay lại đây.”

Phía sau truyền đến giọng nói run rẩy của Bát tiểu thư.

Lâm Phàm nghi hoặc xoay người lại, thì thấy Bát tiểu thư chỉ mặc yếm đứng trước mặt hắn, liếc nhìn toàn bộ, vóc dáng xinh đẹp khiến mạch máu trong người Lâm Phàm bị kích động trào sôi hưng phấn.

Chân dài, da trắng, mặt xinh.

“Bát tiểu thư, đây là...”

Bát tiểu thư nói: “Ta chỉ có như thế, Kình Lôi minh là tâm huyết của phụ thân ta, tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay ta, ta biết lòng ngươi hướng về trời cao biển rộng, nhưng ta hi vọng ngươi có thể bảo vệ nơi đây một khoảng thời gian, để người ngoài biết Kình Lôi minh có một cường giả Tẩy Tủy, với uy danh của ngươi chắc chắn sẽ khiến kẻ khác kinh sợ.”

“Mà ta...”

Lời còn chưa nói hết.

Lâm Phàm chậm rãi bước đến trước mặt Bát tiểu thư. Bát tiểu thư thấy Lâm Phàm đến gần, tim đập thình thịch, hơi thở đàn ông phả vào mặt, càng khiến nàng có cảm giác run rẩy.

Ngay lúc Bát tiểu thư tưởng Lâm Phàm hành động.

Lại thấy hắn cúi người xuống, nhặt quần áo dưới đất, sau đó cầm lên dịu dàng khoác lên vai nàng.

Chẳng hiểu sao.

Bát tiểu thư trong lòng cảm động, nước mắt ở viền mắt trực trào ra, chưa bao giờ được cảm nhận sự dịu dàng đến thế.

Nàng đã hiểu rồi, đối phương sẽ không chạm vào nàng.

Tuy rằng nàng chưa từng tự hào về nhan sắc và vóc dáng của bản thân, nhưng nàng biết, ưu điểm lớn nhất của nàng chính là thứ đó, loại ưu điểm này với nàng mà nói, không đáng để kiêu ngạo.

Nữ nhân sống dựa vào nhan sắc và vóc dáng, chỉ xứng làm bình hoa mà thôi.

“Hầy!”

Lâm Phàm thở dài một tiếng.

“Bát tiểu thư.”

“Hả.” Bát tiểu thư cúi đầu cầm quần áo trên vai, nhẹ nhàng đáp lại.

“Trời lạnh cẩn thận bị cảm, vào trong chăn chờ ta.”

Vào lúc Bát tiểu thư tưởng rằng Lâm Phàm định nói điều gì thì bên tai truyền đến câu này khiến nàng ngây ngẩn.

Trương quản giáo nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng không tròn, một nửa bị mây đen che khuất, hắn ta đứng đợi ở cổng sân.

Sự sống còn của Kình Lôi minh đều dựa vào đêm nay.

Cánh cửa kia mãi vẫn chưa thấy mở.

Vẻ mặt nghiêm trọng của Trương quản giáo giãn ra rất nhiều, cảm thán.

“Rốt cuộc Bát tiểu thư đã thông suốt rồi.”

Tâm trạng vui vẻ, hắn ta bất giác sờ mũi, rồi ngoáy ngoáy mấy cái, sau đó bôi lên vách cửa vòm, nhìn kỹ lại thì thấy trên vách cửa có đọng lại không ít vật chất không xác định.

Chuyện đã thành.

Trở về ngủ, định bụng đi Yên Vũ Các tìm Hồng Lăng an ủi đôi chút, nhưng trong minh xảy ra chuyện, còn có tâm trạng chơi bời hay sao?

Ngay lúc hắn ta chuẩn bị rời đi.

Có tiếng kệo oạp oạp.

Tìm nơi phát ra tiếng kêu.

Hồ nước trong sân, có phiến lá sen, trên lá sen có hai con ếch.

Trương quản giáo dừng bước, nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Hai con ếch đè lên nhau.

Một con lấm tấm sặc sỡ nằm nhoài trên một con trắng như tuyết, nếu như không nhìn kĩ, rất khó phát hiện hai con ếch đang nhịp nhàng lên xuống.

“Đây là...”

Trương quản giáo nhìn về cánh cửa đóng im ỉm, bỗng nhiên bừng tỉnh, ra là thế.

Oạp oạp...

Con ếch toàn thân trắng như tuyết kêu to, tiếng kêu có chút mềm mại, còn theo quy luật hẳn hoi, tiếng kêu này chứa rất nhiều hàm nghĩa.

“Đêm nay không phải một đêm yên tĩnh ha.” Trương quản giáo lắc đầu, xoay người vội vã rời đi.

Đêm nay.

Có rất nhiều người khó ngủ.

Lão Quách nằm nghiêng trên giường, lặn lộn tới lui, không tài nào ngủ được, tiểu tử kia đến giờ vẫn chưa về, kiểu này chắc tối nay không về nữa.

Tối qua lão gặp được vị Bát tiểu thư kia.

Nói thế nào nhở...

Mỡ dâng đến miệng ngươi có ăn hay không.

Phiền chết mất.

Bản tính tính nam nhân ấy mà, không khống chế được đại não đâu.

Sáng sớm.

Phủ đệ, trong khuê phòng.

Bát tiểu thư nghe thấy tiếng sột soạt thì tỉnh dậy, tấm chăn che kín người, chỉ lộ ra bờ vai mượt, Lâm Phàm đứng trước giường mặc quần áo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK