“Ưm ưm...”
Cả người bị nâng lên, miệng há ra, con mắt sắp lồi ra ngoài, giống như muốn nói điều gì đó, thế nhưng một câu cũng không nói được.
“Ta không muốn nhiều chuyện, nhưng chuyện đã lỡ rồi, đành phải biến nó thành như không có chuyện gì, ban đêm bung dù, phong cách này cũng được đấy, nhưng mà hơi yếu.”
Lâm Phàm nhìn quanh nhà kho, thấy một góc khá ưng ý, đi tới bên đó, mà cơ thể bị ngón tay hắn đâm thủng, hai chân cách đất, bị Lâm Phàm nhấc lên.
Đi đến chỗ góc.
Lâm Phàm dẫm dẫm mặt đất mấy lần, chất đất khá xốp. Hắn chậm rãi đặt Chu Thịnh nằm xuống đất, rút ngón tay ra, ngón tay không dính máu, mà chỗ cổ họng bị đâm thủng của đối phương, tràn ra ít máu tươi, nhưng không chảy xuống.
Sau đó Lâm Phàm hít một hơi, năm ngón tay chụm lại, đâm thẳng xuống mặt đất, đào hố, chỉ thấy bàn tay đào lia lịa, không bao lâu sau, xuất hiện một cái hố đủ chứa một người.
Hắn kiểm tra cơ thể.
Phát hiện khăn tơ tằm màu trắng, sáo trúc và một ít ngân phiếu.
Giá trị trên ngân phiếu không ít, đều là ngân phiếu cỡ lớn.
Chắc là phí bán mạng đây mà, đáng tiếc, vẫn chưa được dùng đã bị Lâm Phàm cuỗm mất, còn khăn tay và sáo trúc, hắn cũng không quá tham lam, đạo đức cơ bản vẫn có, giữ lại chút đồ chôn cùng ngươi, nghĩa tử là nghĩa tận mà.
Nhặt cây dù của đối phương lên, nghĩ đến dáng dấp của đối phương, quả thật khiến hắn có chút hiếu kì, bật ô lên, làm dáng, ô che lông mày, cảm nhận một lúc.
“Ha ha, có chút đỏm dáng.” Lâm Phàm cười, thu ô lại cho cẩn thận, ném xuống hố, lại là một vật chôn theo người chết.
Lấp đất, giẫm cho chặt.
Chuyển hàng hóa không thường xuyên dùng ở trong kho đến chỗ này, đè lên xác chết phía dưới.
Công việc xong xuôi, Lâm Phàm thổi tắt ngọn đèn, đóng cửa nhà kho, trở về phòng, ngồi khoanh chân tu luyện, chuyện vừa mới xảy ra, chỉ là chút chuyện vặt không đáng kể.
Hắn biết tên đó không trở về sẽ dẫn đến sự chú ý, nhưng đối phương có thể làm gì?
Cùng lắm chỉ là phái người đến điều tra mà thôi.
Chỉ cần không phá hoại, muốn làm gì cũng mặc.
“Vừa nãy...” Quách Chính Đường chưa ngủ, tò mò hỏi, Lâm Phàm đang tu luyện, nếu không có chuyện gì quan trọng tuyệt đối sẽ không rời đi.
Lâm Phàm thản nhiên nói: “Giết một kẻ có sở thích che dù.”
Quách Chính Đường im lặng không nói.
Tên này khủng bố như vậy.
Mấy ngày sau, trời sắp tối.
Nhà kho tiếp đón một vị khách mà Lâm Phàm không ngờ tới.
“Lâm huynh, Liễu huynh nói lâu rồi chưa thấy ngươi, nhờ ta đến gặp mặt ngươi, chúng ta cùng uống rượu, nói chuyện phiếm, ta cũng thấy lâu lắm chưa gặp mặt nhau, cho nên mới đến.” Hoàng Chương cười nói.
Lâm Phàm nói: “Quả thật lâu lắm chưa gặp mặt, gần đâu Liễu huynh thế nào?”
Liễu Nhập Thế đột nhiên tìm đến khiến hắn có chút ngạc nhiên lẫn hoài nghi, không biết tại sao đối phương lại nhớ đến hắn.
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn tiếp đón vào trong phòng.
Liễu Nhập Thế liếc nhìn bài trí căn phòng, rất bình thường, nhưng lão Quách lôi thôi mới khiến hắn ta chú ý, kỳ quái, sao ở đây lại có một vị trông giống ăn mày thế kia.
Nếu như Lâm Phàm biết được, chắc chắn sẽ sửa lại suy nghĩ của Liễu Nhập Thế, vị này không phải giống ăn mày, mà là một ăn mày hàng thật giá thật, chuyện này mà cũng nhầm lẫn cho được.
Hoàng Chương xách đồ ăn về bày ra bát đĩa, sau đó chủ động rót rượu cho bọn hắn.
“Liễu huynh, Hoàng huynh, xin mời...” Lâm Phàm bưng chén lên, mỉm cười nói.
“Xin mời!”
“Mời!”
Rượu quá ba tuần.
Cuộc trò chuyện rất vui vẻ.
Hoàng Chương từ đầu đến cuối đều im lặng rót rượu, không trò chuyện nhiều. Gã trà trộn lâu như vậy cũng không phải là hoàn toàn vô ích, có thể cảm giác được mục đích của việc Liễu huynh nghĩ đến Lâm huynh tuyệt đối không phải chỉ là nhớ nhung như hắn ta nói.
Lúc mới quen biết, lần đầu tiên giới thiệu Lâm huynh cho Liễu huynh làm quen, mặc dù gã đã tâng bốc rằng Lâm Phàm rất có tiềm lực, nhưng vẫn có thể thấy Liễu huynh không mấy hứng thú với Lâm Phàm. Chỉ kết giao hời hợt mà thôi.
Mà gã có thể quen thân với Liễu huynh hơn một chút, cũng là vì gã chủ động lôi kéo quan hệ với Liễu huynh, cho dù bị đối phương coi thường, nhưng sau một thời gian dài thường xuyên xuất hiện bên cạnh, cũng sẽ trở thành thói quen.
Để cho Liễu huynh có loại cảm giác khi không nhìn thấy gã, liền cảm thấy vô cùng nhớ, luôn cảm thấy bên cạnh mình như thiếu một thứ gì đó.
Làm đến bước này đã là quá đủ rồi.
"Gần đây nghe nói Kình Lôi minh xảy ra nội loạn, Lâm huynh và Hoàng huynh không gặp phải phiền phức gì chứ." Liễu Nhập Thế đặt chén rượu xuống, lộ ra nét mặt quan tâm lo lắng.
Lâm Phàm đáp: "Đa tạ Liễu huynh đã quan tâm, mặc dù nội bộ rất hỗn loạn, nhưng chỗ của ta đây lại là mảnh đất thanh tịnh duy nhất trong Kình Lôi minh. Ngươi hãy nhìn xung quanh đi, đều chỉ có một vài hàng hóa bình thường mà thôi, ngày bình thường đều không có người nào đến, sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta được."
"Đúng vậy, may mà có Lâm huynh thu nhận giúp đỡ ta, nếu không ta cũng không được sống những ngày tháng thanh tịnh tốt đẹp như bây giờ." Hoàng Chương nói.
Ánh mắt của Lâm Phàm cứ nhìn chằm chằm vào Liều Nhập Thế, muốn từ ánh mắt của đối phương tìm ra một thứ gì đó khác biệt, không có việc gì quan trọng thì sẽ không đến làm phiền hắn, cho dù là từ tiền kiếp, người rất lâu không có liên lạc, đột nhiên đến hỏi thăm, chỉ có một loại tình huống… Có ở đây không... Cho mượn ít tiền.
"Không sao thì tốt rồi." Liễu Nhập Thế rất yên tâm, nói tiếp: "Thứ cho ta mạo muội, Lâm huynh, ngươi nghĩ rằng trong cuộc nội đấu này của Kình Lôi minh, cuối cùng ai sẽ có khả năng chiến thắng, làm chủ Kình Lôi minh nhất?"
Nghe được những lời này, Lâm Phàm cười: "Liễu huynh, ngươi đây là đang làm khó ta rồi. Ta chỉ là một tiểu tinh anh làm công việc trông coi kho tầm thường nhất trong Kình Lôi minh, sao có thể được tiếp xúc đến những chuyện này. Với ta mà nói ai làm chủ thì cũng thế cả thôi."
"Nhưng nếu Liễu huynh đã hỏi, ta thì cảm giác, vị đại công tử được đạo nhân thần bí đưa đi rất có khả năng, dẫu sao từ trước đến giờ vẫn luôn tu hành ở bên ngoài, thực lực chắc chắn không đơn giản, chỉ cần quay trở lại, nhất định có thể giải quyết tất cả dễ như trở bàn tay."