Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn thật sự không ngờ vài vị người thừa kế lại chơi lớn như vậy.

Thật sự bắt đầu xảy ra án mạng.

Hắn vẫn luôn tin rằng chỉ cần hắn ít xuất hiện thì sẽ không có người chú ý đến hắn.

Ngô Tuấn đến đưa bữa ăn như thường lệ.

“Lâm huynh, ở bên ngoài ta nghe được tin tức quan trọng, Tam tiểu thư của Kình Lôi minh chúng ta mất tích rồi.”

Vẻ mặt Lâm Phàm bình thản: “Thật sao, sao Tam tiểu thư lại mất tích được?”

“Ai biết, dù sao cũng rất kỳ lạ.”

“Đây đều là chuyện của các đại nhân vật, chẳng liên quan gì đến mấy tên tiểu nhân cắc ké như chúng ta. Quan trọng nhất vẫn là tự chăm sóc bản thân.”

“Lâm huynh nói đúng.”

Ngô Tuấn đồng tình với lời nói của Lâm Phàm rồi vui vẻ chia sẻ một chút chuyện phiếm mà hắn ta hóng hớt được.

Có điều chuyện Tam tiểu thư mất tích đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với những đứa con khác của minh chủ.

Bọn họ đều hoài nghi rốt cuộc là ai đã ra tay.

Trong lòng bọn họ chỉ có một loại suy nghĩ, đó là người kia chắc chắn đã chết, không thì sao lại vài ngày liên tục không thấy xuất hiện.

Theo sự phát triển của tình hình.

Mấy vị công tử, tiểu thư cũng bắt đầu tranh đoạt thế lực trong tay Tam tiểu thư, một cuộc chiến vô hình đã bắt đầu. Đối với bang chúng thì diễn biến của chuyện này cũng chỉ là có sự thay đổi về cương vị công việc mà thôi.

Mấy chuyện khác không có thay đổi gì quá lớn.

Hiện tại chỉ có Lâm Phàm biết minh chủ của Kình Lôi minh đã chết, hơn nữa còn chết trong tay một bang chúng như hắn. Hầy, mới trở thành một tiểu tinh anh, còn chưa lên đến cấp độ cao mà đã thẳng tay tiêu diệt hai vị đại lão là Tam tiểu thư và minh chủ.

Hắn đang phải chịu áp lực tâm lý rất lớn.

Hắn cúi đầu nhìn hai tay mình.

“Đôi tay nghiệp chướng nhuộm đẫm máu tanh của ta.”

Tiếp tục tu luyện.

Độ thông thạo của Điệp Sơn Kình sau khi Nhập Kình hơi cao, hắn cần một khoảng thời gian dài mới đạt đủ. Điều hắn có thể làm chính không ngừng trở nên mạnh mẽ với sự đồng hành của bạo kích.

Sau khi trải qua chuyện này.

Hắn không muốn dính líu đến bất cứ chuyện gì nữa. Đồng thời hắn cũng tự khuyên nhủ bản thân chớ xen vào việc của người khác, để tránh việc bị liên luỵ rồi rơi vào nguy hiểm.

Lão Quách nhìn Lâm Phàm, lại tu luyện, đúng là một người bị tu luyện mê hoặc.

Ngày này nửa tháng sau.

Lâm Phàm tình cờ xuất hiện trên đường đi dạo, có tiếng động truyền đến từ phía trước, tựa như là tiếng chơi đùa.

Hắn đi qua đó, phát hiện có người bị đè xuống đất đánh.

Nhìn kỹ.

Đây chẳng phải Hoàng huynh Hoàng Chương sao?

Nhìn thấy gã bị đấm, hắn cũng an lòng, đâu ra chuyện vay tiền mà không trả, nhất định sẽ gặp phải mấy kẻ tàn nhẫn rồi bị tẩn cho một trận ở bên đường, chẳng có chuyện gì to tát.

Hắn không muốn xen vào chuyện của người khác.

Lâm Phàm quay người rời đi nhưng…

“Lâm huynh, là ta, mau tới cứu ta với…”

Tiếng của Hoàng Chương vọng từ đằng sau đến.

Mẹ nó chứ!

Bị người ta đánh như vậy mà vẫn còn có thể để ý đến bóng dáng của hắn, chẳng lẽ Hoàng Chương cài định vị trên người hắn sao?

Hoàng Chương nhìn thấy Lâm Phàm, giãy dụa đứng dậy, chạy đến trước mặt Lâm Phàm, nắm lấy ống tay áo hắn.

“Lâm huynh, cứu ta.”

Nhìn thấy bộ dạng bị đánh đến mặt mũi bầm dập của gã, Lâm Phàm muốn nói… chúng ta không thân thiết với nhau lắm, ta thật sự không cứu được ngươi, nhưng mà hắn thiện tâm nên không nói ra.

“Hoàng huynh, ngươi bị sao vậy?”

Ba vị tráng hán đuổi đến đây, vẻ mặt rất tức giận, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Chương giống như muốn xé nát gã vậy.

“Các vị đều là đồng minh với nhau, cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy?” Thấy bọn họ mặc trang phục của Kình Lôi minh, đều là người một nhà, cần gì phải làm vậy.

“Lâm tinh anh, không phải chúng ta muốn ra tay tàn nhẫn, mà là do người này thiếu nợ không trả. Hắn đã nói là sẽ trả rồi nhưng lại liên tục trốn tránh chúng ta. Nếu không phải bị chúng ta tóm được thì cũng không biết đi đâu tìm hắn.” Một vị đại hán cầm đầu tức giận nói.

Lâm Phàm nhìn Hoàng Chương, ngẫm lại cũng thấy đúng, nợ tiền xem như cùng một loại với thù giết cha. Hắn đã sớm nghĩ rằng nhất định sẽ có một ngày Hoàng Chương bị người ta đánh, chỉ là không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

“Lâm huynh, giúp, giúp ta.” Hoàng Chương đáng thương nhìn Lâm Phàm, ánh mắt bất lực khiến cho người ta phải động lòng.

Vốn định từ chối, nhưng…

“Hắn nợ bao nhiêu?”

Đại hán nói: “Mười lượng.”

Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc, nhìn đối phương thêm vài lần. Không phải là hắn coi thường đối phương, mà xem dung mạo với khí chất này không giống người có thể cho Hoàng Chương mượn một khoản lớn đến mười lượng.

Thôi, nghĩ nhiều như thế cũng chẳng có tác dụng gì.

“Được, ta trả giúp hắn.” Lâm Phàm lấy ra mười lượng giao cho đối phương.

Ba vị đại hán liếc nhau, hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoàng Chương, giống như muốn nói ngươi như vậy mà còn dám vay tiền.

Sau khi đám người rời đi.

“Lâm huynh, thật sự cảm ơn ngươi. Nếu không phải ngươi tựa như anh hùng xuất hiện ngang trời, có lẽ ta đã bị bọn họ đánh chết rồi. Ta thật sự nợ ngươi nhiều lắm, về sau làm sao để trả đây?” Hoàng Chương ôm lấy đôi mắt gấu mèo, không biết là do bị đánh hay là thật sự cảm động, nước mắt lăn xuống khuôn mặt.

Lâm Phàm vỗ bả vai Hoàng Chương, hết thảy từ ngữ đều ở trong hành động không lời này.

“Hoàng huynh, ta còn có việc, cáo từ trước.”

“Lâm huynh đi cẩn thận.”

Trong một ngõ nhỏ, bốn nam nhân rụt rè nấp ở trong này, giống như rất để ý đến việc bị người ngoài phát hiện, làm một vài chuyện bí mật không tiện tiết lộ.

“Sao ngươi lại dùng sức như vậy hả?”

“Không dùng lực thì không thật đâu.”

“Tuy rằng nói rất có lý nhưng xương của ta đều bị các ngươi đánh sắp rụng ra rồi."

“Ha ha!”

Ba vị đại hán vừa mới đánh Hoàng Chương tơi bời, lúc này lại đang ngoan ngoãn vây quanh bên người gã, đôi mắt trông mong nhìn ngân lượng.

“Cho các ngươi chín đồng.” Hoàng Chương vô cùng không nỡ, lấy chín đồng từ trong lồng ngực đặt vào trong tay bọn họ.

“A, ít thế?”

“Đúng vậy, nhiều thêm chút đi.”

“Hoàng ca phúc hậu nhất.”

“Ít cái gì mà ít, ta thấy đủ rồi. Cho các ngươi chín đồng là tiện cho các ngươi chia nhau, các ngươi được đánh người mà còn đòi hỏi nhiều. Cho các ngươi chín đồng đã là không tồi rồi, đừng tham lam, cứ như vậy đi.” Hoàng Chương liếc bọn họ vài cái, chuyện tốt đều bị các ngươi chiếm thì ta kiếm cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK