Thôi Mộng nhìn thấy nụ cười của Lâm Phàm, trong lòng tựa như ăn mật ong, ngọt ngào, vui thích, có một loại vui vẻ không nói nên lời. Ngay sau đó. Thôi Mộng nhíu mày, sư muội phía sau cứ chen lên phía trước, rất không vui nhưng vẫn nói với giọng điệu vẫn ôn hoà: “Các sư muội không nên chen lấn, đằng trước đã không còn chỗ rồi.” Nếu như là trước kia, e là Thôi Mộng đã trực tiếp phun ra, đâu có để cho mấy ả đàn bà này có cơ hội chen lấn. Nhưng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.