Chuyện vừa nãy Bát tiểu thư bị Nhị công tử bắt, thậm chí còn muốn Lâm tinh anh của chúng ta ở trước mặt bao người làm nhục Bát tiểu thư.
Nói thật... Khi ấy trong lòng bọn họ rất tức giận.
Không phải vì Nhị công tử làm Bát tiểu thư nhục nhã.
Mà là vì Nhị công tử sỉ nhục Lâm tinh anh, ít ra cũng phải sắp xếp cho người ta một gian phòng yên tĩnh chứ, vận động kịch liệt ngay trước mặt bao người, ai mà chịu được?
Đây mới là mấu chốt khiến bọn hắn tức chết.
“Thôi nào, Lâm ca vừa mới trải qua một cuộc đại chiến, cần phải nghỉ ngơi, các ngươi ở đây ầm ĩ làm ảnh hưởng đến Lâm ca, đi về hết cho ta.” Ngô Tuấn hiểu được lát nữa vẫn còn có chuyện.
Những chuyện này không liên quan đến bọn họ, nhưng có liên quan đến Lâm huynh.
Hiện tại Kình Lôi minh xảy ra chuyện lớn, sinh lực bị hao tổn nghiêm trọng. Đối với thế lực bên ngoài, đây chính là thời cơ tốt để ra tay, chỉ cần Bát tiểu thư thông minh một chút, chắc chắn sẽ biết sự xuất hiện của Lâm Phàm, đối với Kình Lôi minh có bao nhiêu quan trọng.
Đám bang chúng đi theo Lâm Phàm nghe Ngô Tuấn nói vậy.
Không xúm xít vào nữa mà lưu luyến rời đi.
“Lâm ca, bọn ta về trước.” Ngô Tuấn nói.
“Ừ, về nhé.”
Đợi đến khi Ngô Tuấn rời đi rồi, lão Quách cười nói: “Càng ngày càng thấy tiểu tử này rất thông minh.”
“Trước ta cũng nói rồi mà, hắn rất thông minh, sau này ta rời đi, nhờ lão Quách chỉ bảo hắn nhiều hơn.” Lâm Phàm hi vọng Ngô Tuấn có cơ hội phát triển.
Lão Quách ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm vỗ vỗ vai lão nói: “Lão Quách, không phải ông muốn ta dắt ông đi lang bạt hả?”
“Một bộ xương già như ta đây, ngươi mang đi được không?”
“Không được.”
“Nhìn xem ta bằng này tuổi đầu rồi, an ủi đôi lời không được sao, ai lại nói năng nặng lời thế kia.”
Trải qua một khoảng thời gian sống chung, lão Quách đã sớm quen với tính cách của Lâm Phàm, đừng tưởng hắn suốt ngày cắm mặt vào tu luyện không nói chuyện, nhưng mỗi lần nói ra đều khiến người khác tức chết.
“Nếu như nhắc đến chuyện tuổi tác là đang làm nhục lão Quách, dù cho lão Quách bị người khác phế bỏ, nhưng trong mắt của ta, lão Quách chính là gừng càng già càng cay, là một nhân vật oanh liệt.”
Lâm Phàm tâng bốc lão Quách một phen mới khiến lão hơi thoải mái chút.
Cho dù biết rằng tiểu tử này chỉ nịnh nọt mà thôi, nhưng nghe vẫn thấy thoải mái.
“Ngươi ấy à, chỉ biết nịnh nọt làm ta vui vẻ.” Lão Quách rất thích ở chung với Lâm Phàm, niềm vui duy nhất chính là, từ khi đưa tâm pháp tẩy tủy cho hắn, gáy của lão không còn bị hắn đánh nữa.
Ngày hôm sau, mặt trời ngả bóng về tây.
Chuyện nên đến cuối cùng sẽ đến.
Bát tiểu thư phái người đi đến nhà kho, mời hắn tới phủ làm khách. Chuyện này không khác mấy so với dự đoán của hắn, vốn tưởng Bát tiểu thư sẽ suy nghĩ cẩn thận trong một khoảng thời gian.
Bây giờ mới biết Bát tiểu thư suy nghĩ nhanh hơn bất kì ai.
“Lão Quách, ta đi dự tiệc đây.” Lâm Phàm sửa soạn một phen, thấy lão Quách nằm nghiêng người nghỉ ngơi thì khẽ nói.
Lão Quách xoay người, nhìn Lâm Phàm nói: “Đi đi.”
Phủ đệ Bát tiểu thư.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn vào phủ đệ mà chỉ có những kẻ lắm tiền mới dám ở, không có bất kì thèm muốn nào. Giống như lão Quách nói, bây giờ ngươi đã là cường giả Tẩy Tủy, chỉ cần ngươi mở miệng, không biết có bao nhiêu kẻ tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được dâng tặng cho ngươi những thứ tầm thường này.
Trương quản giáo đứng ở cửa tiếp đón, nhìn thấy Lâm Phàm đi đến, vội vã bước ra chào đón: “Lâm Phàm...”
“Trương quản giáo...” Lâm Phàm chắp tay.
“Không dám không dám.” Trương quản giáo thay đổi rất nhanh, hắn ta đã từng là quản giáo của Lâm Phàm, có thể sai đối phương đi làm bất cứ chuyện gì, nhưng hiện giờ thân phận của đối phương đã khác, có loại cảm giác không nên biết nói thế nào.
Che giấu giỏi lắm, khiến người khác không nhìn ra sơ hở.
“Trương quản giáo đã từng quan tâm đến ta rất nhiều, gọi ngươi một tiếng Trương quản giáo thì có gì không dám.” Lâm Phàm nói.
Trương quản giáo tươi cười, tiếp đón Lâm Phàm đi vào trong, bước đến sân, trong lòng hắn ta có rất nhiều thắc mắc: “Có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Lâm Phàm đáp: “Ta biết ông định hỏi gì, ta ở Kình Lôi minh che giấu thực lực chỉ vì muốn mượn một chỗ để tĩnh tâm tu luyện, không hề có ý đồ gì với Kình Lôi minh, nếu như không phải hôm qua đột nhiên xảy ra chuyện, ta nghĩ rằng ta đã sớm rời khỏi thành Thiên Cửu rồi.”
Trương quản giáo gật đầu, không hỏi thêm gì, hiển nhiên đã tin tưởng lời Lâm Phàm nói. Với thực lực của đối phương, cần gì phải lừa gạt, chỉ là hắn ta lăn lộn giang hồ mấy chục năm, lại có ngày nhìn nhầm ngay từ ban đầu.
Ẩn giấu quá sâu.
Chẳng bao lâu đã đến nơi.
“Mời vào.” Trương quản giáo đứng tại chỗ mời Lâm Phàm bước nào, còn hắn ta thì đứng đó không tiến vào nửa bước.
Lâm Phàm thầm nghĩ Bát tiểu thư mời ăn tiệc, chỗ dự tiệc nên là nhà ăn mới đúng chứ, hình như nơi này lại là khuê phòng.
Không nghĩ nhiều, đẩy cửa bước vào, Trương quản giáo phụ trách đóng cửa sau đó rời đi.
Trong phòng.
Hắn liếc thấy một bàn ăn bày biện phong phú, sau đó mới nhìn đến chỗ Bát tiểu thư, nhìn thật lâu, Bát tiểu thư ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, hình như đẹp hơn so với thường ngày rất nhiều.
Quả thật rất xinh đẹp.
Bát tiểu thư thấy Lâm Phàm bước vào, đứng dậy nói: “Mời ngồi.”
“Tối nay chỉ có hai người chúng ta?” Lâm Phàm dò hỏi, thời điểm và hoàn cảnh như này khiến hắn nghĩ đến một khả năng, nhưng chưa được bao lâu hắn đã vứt khả năng này ra sau đầu.
Bát tiểu thư nói: “Ai biết được một Kình Lôi minh nhỏ bé chỗ ta lại ẩn nấp một cường giả Tẩy Tủy, nếu như không phải chuyện hôm qua, không biết ngươi định che giấu đến bao giờ.”
Lâm Phàm đáp: “Ẩn nấp đâu mà ẩn nấp, chỉ do các ngươi không phát hiện ra ta mà thôi.”
“Ngươi có thực lực như vậy sao không thể hiện ra ngoài, với thực lực của ngươi, chắc chắn sẽ được coi trọng, toàn bộ tài nguyên của Kình Lôi minh đều sẽ dồn vào ngươi.” Bát tiểu thư hi vọng có một vị cao thủ bảo vệ Kình Lôi minh.
Lâm Phàm chỉ cười không đáp.
“Cũng phải thôi, Kình Lôi minh quá nhỏ, sao có thể lọt vào mắt ngươi.” Bát tiểu thư buồn bã nói.
Hắn biết suy nghĩ của Bát tiểu thư, đều là người lớn cả rồi, làm mọi chuyện đều đặt lợi ích lên hàng đầu.