Hắn ta cảm nhận được một ánh mắt tràn ngập hy vọng rơi trên người mình. Ngô Uân có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng lúc đối diện với ánh mắt như vậy. Hắn ta cúi cái đầu kiêu ngạo xuống. Trong lòng chỉ muốn nói… Lâm Phàm, ta là cha ngươi. Nếu như không phải vì Lâm Phàm thì sư tôn hoà nhã dễ gần của hắn ta sao lại có suy nghĩ này, sao lại khoá chặt ánh mắt lên người hắn ta từng giây từng phút như vậy. Rõ ràng Lâm Phàm là nguyên nhân. Mẹ kiếp!...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.