Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu dám thể hiện thái độ ngạo nghễ thì trừ khi người ta có vấn đề trong đầu, bằng không còn lâu mới thèm để ý đến ngươi.

Quách Chính Đường chỉ nằm đó chẳng nói một lời, thân thể thoáng căng thẳng cứng lại.

Lâm Phàm đi kiếm chút củi, chụm lại châm lửa, sưởi ấm cho Quách Chính Đường.

Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đợi, không nói thêm một câu, đối với từng trải qua thăng trầm của cuộc đời, cưỡng ép hay dùng lợi dụ dỗ đều chỉ vô dụng, chỉ có thể đợi đối phương cam tâm tình nguyện.

Chuyến tới thành Hà Tân lần này đúng là không hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Trò chuyện với Quản Vũ mới biết, cách đây hơn ba chục năm, thành Hà Tân này từng có một vị tiền bối nổi danh, tuy nay đã bị phế nhưng đầu óc vẫn còn nguyên, khác nào một kho báu di động.

Chỉ cần đối phương đồng ý, hắn tuyệt đối không thiếu võ kỹ mà học.

Nếu Quản Vũ không hề khuếch đại thì vị Quách gia này tuyệt đối là một nhân vật hơn người đấy, chỉ e tu vi của lão ta đã vượt trên Đoán Khí.

Dần dần, một tiếng ngáy vang truyền đến.

Lâm Phàm cười khổ lắc đầu, quả nhiên việc này không dễ, vị Quách gia kia đã ngủ luôn rồi, hơn nữa, nghe tiếng ngáy có vẻ ngủ rất say.

"Quách gia, ta không có ác ý gì với ngài, chỉ là một kẻ chuyên tâm cầu võ mà thôi, nếu Quách gia có thể tin ta, đợi khi ta tu luyện thành công, bất kể kẻ thù của ngài là ai, ta cũng sẽ dốc hết sức thay Quách gia báo thù."

Vẫn chẳng ai thèm để ý đến hắn.

Lạnh lùng mà cao ngạo, không hổ là một nhân vật từng oai phong một cõi, dù cho đã rơi vào tình thế này vẫn có thể lạnh lùng dửng dưng đến vậy.

Lâm Phàm không tiếp tục lải nhải cho mất mặt làm gì, hắn dựa vào một cây cột để nghỉ ngơi, muốn hắn bỏ đi là không thể nha, chỉ cần là người mà hắn soi trúng, tuyệt đối không có khả năng buông tha.

Nhưng rốt cuộc nên dùng biện pháp gì mới có thể làm đối phương cam tâm tình nguyện bây giờ?

Khó chơi ghê.

Sáng sớm, Lâm Phàm nghe thấy có tiếng động, lập tức giật mình tỉnh giấc, thấy Quách Chính Đường đang bưng cái bát vỡ, ngây ngô đờ đẫn lết về phía cửa miếu.

"Quách gia, những lời ta nói, hi vọng ông suy nghĩ một chút nhé." Lâm Phàm vội ngăn lão ta lại.

Quách Chính Đường bưng bát chìa tới trước mặt Lâm Phàm: "Thưa ngài, xin thương xót bố thí."

Lâm Phàm cầm cổ tay lão ta, nói: "Ta biết ông muốn báo thù, nhưng tình hình này của ông không cho phép ông làm được, ông có thể lê lết sống sót suốt hơn ba chục năm, nhất định là vì còn muốn báo thù, hiện tại cơ hội của ông tới rồi, ta có thể bảo đảm với ông, chỉ cần tu luyện thành công, nhất định sẽ giúp ông diệt sạch kẻ địch."

"Ngài ơi, ta chỉ là một gã ăn mày, đi xin cơm, xin thương xót bố thí đi." Quách Chính Đường đã suy sút rất nhiều, từ đâu đã mất đi hùng tâm tráng khí, chỉ còn vẻ chán chường, sa sút, lang thang giữa chúng sinh.

"Không có tiền."

"Ta muốn ra ngoài xin cơm."

Quách Chính Đường khom người tính chui ra.

Cạch!

Sống dao của Lâm Phàm bổ trúng gáy Quách Chính Đường, hắn khiêng lão ta lên vai, hôm nay phải xuất phát trở về thành Thiên Cửu rồi, không có thời gian lằng nhằng với đối phương nữa, vậy thì cứ vác luôn về rồi từ từ thuyết phục sau.

Ngoài bến tàu.

Ngô Tuấn nghển cổ nhìn, thấy bóng Lâm Phàm đi tới bèn vội chạy lại, sau đó liền ngửi thấy một mùi hôi gay mũi.

"Lâm huynh, ông ta là ai thế?"

Liếc nhìn gã ăn mày bị Lâm Phàm vác trên vai, đầu Ngô Tuấn nảy sinh một đống thắc mắc, không biết Lâm huynh kiếm đâu ra cái thứ này.

"Người quan trọng, cần phải trông coi cẩn thận."

"Hiểu."

Lên thuyền, Lâm Phàm đặt luôn Quách Chính Đường lên boong, sau đó gọi Ngô Tuấn tới nói: "Đi thông báo, chúng ta đi đường vòng về.”

"Vâng."

Ngô Tuấn không hỏi nhiều, hắn ta cũng biết Lâm Phàm lo đám hải tặc sẽ tới báo thù.

Tuy đi đường vòng sẽ tốn kha khá thời gian nhưng an toàn là trên hết.

Còn về chuyện vì sao lúc tới lại không đi đường vòng, đó là vì thời gian là vàng là bạc, hàng hóa không cho phép trễ nải nha.

Lâm Phàm nhìn Quách Chính Đường nằm trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên cười cười, không vội, cứ từ từ tới, dù là người có ý chí sắt đá cũng có thể làm cho người đó hiểu ra.

Lát sau.

Quách Chính Đường từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, lập tức lộ vẻ chấn kinh, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng xé gió luyện quyền, lão ta nhìn sang, thấy Lâm Phàm đang ở trần luyện Tứ Hợp Chưởng.

Chưởng ảnh dày đặc, chưởng phong vù vù, mỗi khi tung ra một chưởng, cơ thể hắn lại chấn động theo một tiết tấu đặc biệt.

Một hồi sau.

Kết thúc tu luyện, độ thông thạo lại tăng rồi.

"Tỉnh rồi à?"

Lâm Phàm nhấc ấm nước trên bàn, tu một hơi cạn sạch, tu luyện cực kì tiêu hao thể lực, hơi nước thoát ra khỏi thân thể có hơi nhiều, phải kịp thời bổ sung.

Quách Chính Đường ngây người nhìn Lâm Phàm, như là khiếp sợ lắm.

"Quách gia, chớ trách tiểu bối chưa trưng cầu ý kiến của ông đã đánh ngất ông đem đi, thật sự hôm nay ta rất bất đắc dĩ, nhưng lúc này chúng ta đã ở trên biển mất rồi. Ông đi cùng chúng ta tới thành Thiên Cửu đi thôi, ở lại thành Hà Tân này xin ăn thật là làm nhục thân phận ông quá, đợi khi tới thành Thiên Cửu, vãn bối sẽ bố trí chỗ ở thỏa đáng cho Quách gia."

Lâm Phàm vẫn rất khách khí với Quách Chính Đường, nhưng không còn kiểu giao lưu bình đẳng như trước mà mang theo ý ép buộc.

"Ta muốn quay về."

Quách Chính Đường không ngờ tiểu tử này bá đạo như vậy, không nói không rằng đánh ngất lão mang đi luôn, căn bản không hề trưng cầu ý lão lấy một lần.

Lâm Phàm nói: "Về là về không được nữa, Quách gia yên tâm, đến chỗ ta tuyệt đối sẽ không phải đi ăn mày nữa. Đúng lúc ta vừa tu luyện, xin Quách gia hãy xem bộ chưởng pháp này tu luyện ra sao rồi chỉ dạy cho đôi lời..."

Hắn cố tình tu luyện trước mặt đối phương chính là để lão ta biết.

Nếu ông muốn báo thù, người trước mặt chính là lựa chọn tốt nhất.

Thời gian cứ thế trôi đi, Quách Chính Đường vẫn không thèm liếc mắt một cái. Lâm Phàm cứ luyện đi luyện lại hết lần này tới lần khác, ý rất rõ ràng, ông không nói cũng không sao, ta cứ tu luyện như ngày thường thôi, có người làm bạn bên cạnh khi tu luyện cũng tốt, đỡ phải lại thấy cô đơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK