“Ngươi biết ta?”
Lâm Phàm tự nhận là xuất hiện ít vô cùng, không ngờ vị nữ tử trước mặt này liếc cái đã nhận ra hắn là ai.
Muội muội?
Vậy có nghĩa là vị này một trong các tiểu thư của Kình Lôi minh.
“Đương nhiên biết. Ngươi là thuộc hạ của muội muội ta, hiển nhiên ta đã từng thu thập tư liệu của ngươi. Chẳng qua điều khiến ta không ngờ tới là người không có chút tiềm năng lôi kéo nào như ngươi thế mà có thể tìm đến đấy, còn có thân thủ như vậy.”
Tam tiểu thư vô cùng kinh ngạc đồng thời cũng không rõ đối phương che giấu năng lực của mình ẩn nấp bên người Bát muội là có mục đích gì. Chẳng lẽ có người sắp xếp gián điệp bên người Bát muội?
“Ngươi là ai?” Lâm Phàm hỏi.
Tam tiểu thư nói: “Ngươi không biết ta là ai?”
“Không biết.”
“Ta là Tam tiểu thư.”
Tam tiểu thư có cảm giác đối phương không có vẻ gì là giả bộ, chắc là không phải gián điện do người khác phái tới. Dù sao nếu là người khác phái tới cũng không thể không biết tình hình cụ thể trong Kình Lôi minh.
“Người bị làm thành nhân trư kia chính là minh chủ, ngươi vốn là con gái của minh chủ mà lại làm ra chuyện như vậy. Đúng là lòng dạ độc ác.” Lâm Phàm kinh hãi, cảm giác cô gái này thật đáng sợ.
Tam tiểu thư cười: “Con gái? Không, dựa theo lẽ thường tình, ta nên gọi hắn là cữu cữu đấy, đáng tiếc đây không phải lẽ thường mà là loạn luân.”
Lâm Phàm nghe xong đầu cũng muốn nổ tung.
Cái gì?
Cữu cữu?
Phụ thân?
Chuyện này…
Chẳng lẽ minh chủ có muội muội, sau đó…
Mẹ nó!
Cầm thú như thế!
“Ngươi có cảm thấy loạn không?” Tam tiểu thư hỏi.
“Loạn, thật sự rất loạn. Ta thật sự đồng cảm với cảnh ngộ của ngươi, nhưng ngươi không bị dị dạng, xem như ông trời đã thương ngươi rồi.” Lâm Phàm đáp.
Hắn biết con đường này đã không còn cách nào quay lại được.
Biết được bí mật như thế, hơn nữa còn là một vụ bê bối lớn, một khi bị lộ ra ngoài thì bất kể là Bát tiểu thư hay người nào khác đều khó có thể tha cho hắn.
Bát tiểu thư nói: “Không cần đồng cảm, cũng không cần ngươi thương hại. Ta đánh giá cao ngươi, nếu ngươi nguyện ý thì có thể đi theo ta. Thậm chí thân thể của ta, trái tim của ta đều có thể là của ngươi. Trợ giúp ta diệt trừ những kẻ khác, sau này ngươi chính là người nắm quyền đứng sau Kình Lôi minh, ta tình nguyện phụ tá ngươi.”
Ngay khoảnh khắc này, minh chủ đã bị biến thành nhân trư tỉnh lại: “Tiểu tử, giết ả, cứu ta ra ngoài ngươi sẽ lập công lớn, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi làm phó minh chủ của Kình Lôi minh.”
“Với cả, đừng tin lời ả nói. Loại người lòng dạ rắn rết như thế này, sau khi rời khỏi đây, ả ta nhất định sẽ tìm người đến giết ngươi.”
Đúng là ngày xui xẻo của Lâm Phàm rồi. Thậm chí hắn còn phẫn nộ muốn tự tát mình một cái. Trước kia từng nói đừng có mà đi tìm rắc rối, nhìn xem, chẳng hiểu sao rước mấy chuyện này vào người.
Những chuyện khác không nói.
Bây giờ có hai vị này, còn có thể sống sao?
Chắc chắn không thể sống, bất kể là Tam tiểu thư hay minh chủ, ai cũng bảo hắn phải chết.
“Tam tiểu thư.” Lâm Phàm lên tiếng.
“Hử?”
“Rất xin lỗi, ta đồng cảm với cảnh ngộ của ngươi, nhưng ta không phải kẻ đần. Hôm nay ta phát hiện ra bí mật lớn như vậy, sao ngươi có thể dung tha cho ta? Ta sẽ cho ngươi chết một cách tử tế, hy vọng ngươi đừng trách ta.” Lâm Phàm thở dài tiếc nuối.
Trong mắt Tam tiểu thư có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại nói: “Ta đẹp không?”
“Đẹp, rất đẹp.”
“Cơ thể ta đẹp không?”
Lâm Phàm quan sát một lúc: “Đẹp, rất hoàn hảo.”
“Nếu như ngươi tin lời ta thì ngay bây giờ ta sẽ là của ngươi, ngươi muốn làm gì ta thì làm. Mặc dù lấy đi lần đầu tiên của ta ở nơi này thì có chút đáng tiếc, nhưng nếu là với ngươi, ta bằng lòng.” Tam tiểu tư dụ dỗ Lâm Phàm.
Lâm Phàm để Tam tiểu thư ngồi lên chiếc ghế đẩu dài. Hắn đứng ra sau, hai tay đặt trên vai ả, kình đạo xuyên qua cơ thể khiến ả không thể nhúc nhích, sau đó dùng một tay nâng chiếc cằm trắng mịn kia lên.
“Tam tiểu thư, có thể ngươi không biết cách làm người của ta rồi. Ta không thích bất cứ một giao dịch nào, ta thích tình cảm xuất phát từ hai phía.” Lâm Phàm nói.
“Giữa chúng ta không phải là giao dịch.”
“Là giao dịch.”
Lâm Phàm sờ cằm của Tam tiểu thư, tay kia vuốt đầu ả, ôm đầu ả vào trong lòng.
“Đừng căng thẳng, rất nhanh thôi, chớp mắt là kết thúc.”
“Ngươi…” Tam tiểu thư trợn mắt không dám tin, vừa muốn nói gì…
Rắc rắc!
Lâm Phàm thẳng tay vặn gãy cổ Tam tiểu thư, sau đó để ả gục xuống bàn. Hắn thở dài, không phải ta muốn giết cô mà là ta đã biết quá nhiều bí mật, thấy quá nhiều chân tướng.
Không phải cô chết.
Thì là ta chết.
“Được, giết tốt lắm. Tiểu tử, ngươi rất không tệ, hãy dẫn ta ra ngoài, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý.” Minh chủ buông lời hứa hẹn.
Lâm Phàm nói: “Minh chủ, ngươi đừng làm loạn, ngươi cũng phải chết.”
“Ngươi giết ta, ngươi có biết hậu quả là gì không?” Minh chủ rất tức giận, hy vọng mới xuất hiện liền vụt tắt.
“Biết, giết ngươi, ta bình an vô sự. Không giết ngươi, rất có thể ta sẽ không được thấy mặt trời ngày mai.”
Lâm Phàm không sử dụng dụng quyền pháp của bản thân để tránh có người có thể nhìn ra vấn đề thông qua vết thương. Hắn nhặt cây gậy từ dưới đất lên, dùng tay đẩy một cái, cây gậy tức thì xuyên thẳng qua đầu minh chủ.
Nhìn tình hình tại hiện trường, hắn chẳng muốn lấy thêm vật gì mà cứ thế chạy đi. Vốn hắn tưởng rằng bên ngoài sẽ có người trông coi, nhưng xem ra là do hắn nghĩ nhiều. Tam tiểu thư nhốt minh chủ, sao có thể để cho nhiều người biết được.
…
Trở lại phòng mình.
Lâm Phàm không tu luyện mà lấy địa đồ ra, thẳng tay tiêu huỷ địa đồ, không dám để lại chút dấu vết nào, tránh cho người khác phát hiện ra vấn đề trong đó.
Thật là một chuyện quá kích thích, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mấy chuyện nội bộ đòi mạng kiểu này lại bị hắn đụng phải, may là hắn quyết đoán, nếu không sẽ thành bi kịch mất.
Có điều tiếc cho Tam tiểu thư xinh đẹp.
Tự tay hắn hủy diệt vẻ đẹp ấy, khiến cho thế giới mất đi một người xinh đẹp.
Một khoảng thời gian liên tiếp.
Lâm Phàm chỉ ở trong phòng nghiêm túc tu luyện, không đi đâu, chỉ có chăm chỉ tu luyện mới khiến hắn an tâm hơn một chút.