Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy.” Lâm Phàm diễn rất ư chân thật, không thể nào nhìn ra việc hắn còn đứng xem người ta châm lửa nữa kìa.

“Tổn thất bao nhiêu hàng hóa?” Bát tiểu thư nôn nóng hỏi, đây mới là thứ nàng quan tâm nhất, nếu như tổn thất quá nhiều hàng hóa, không biết nên làm thế nào.

Giọng Lâm Phàm trầm xuống: “Ba phần mười hàng hóa.”

Bát tiểu thư lảo đảo người, có vẻ không chịu được.

Cũng phải nói Lâm Phàm còn có lương tâm, ban ngày ra lệnh đám bang chúng đêm nay ngủ ở bến tàu, đằng nào ngày mai cũng phải đi thuyền, để phòng lúc có người đến, không nhìn thấy người của Kình Lôi minh, gây ra ảnh hưởng.

Bằng không, cứu được một tầng hàng hóa đã là tốt lắm rồi.

Người của phú thương họ Vương đến.

Lâm Phàm lặng lẽ rút lui, chuyện tiếp theo không liên quan đến hắn, không chủ động tới gần là an toàn nhất, tránh tai bay vạ gió.

Đáng tiếc.

Tối này không thể tu luyện, còn phải thu dọn tàn cục ở bến tàu.

Đám Ngô Tuấn nghĩ thôi đã sợ, may mà Lâm tinh anh đã tính toán trước, để bọn họ chờ ở bến tàu, bằng không cho dù tối này xong việc về ngủ, xảy ra chuyện này, chắc chắn sẽ bị trách tội.

“Lâm huynh...” Ngô Tuấn mở miệng định nói đã bị Lâm Phàm ngắt lời.

“Đừng nhiều lời, cứ làm tốt chuyện bây giờ đã.” Lâm Phàm nhỏ giọng nói.

***

Điền Hàn báo cáo tình hình với Tứ công tử, lòng buồn não nề. Chuyện quan trọng nhất lại không làm đến chốn, nhìn những thỏi vàng trong tay mà gã khóc không ra nước mắt, nhưng ở trước mặt Tứ công tử, nào dám biểu hiện gì khác thường.

Thêm dầu vào lửa, vu oan giá họa.

Tuy rằng ý tưởng không chê đâu được, nhưng không ngờ khi thực hiện lại thất bại.

Đối với Hàn Điền mà nói, xem ra địa vị của Hoàng Chương trong lòng đối phương, không quan trọng như bọn hắn điều tra được, sự tín nhiệm căn bản là con số không tròn trĩnh.

***

Chuyện sau đó không có bất kì ảnh hưởng gì tới Lâm Phàm.

Trương quản giáo nhìn thấy đám bang chúng bọn họ, lắc đầu, nói vài câu, Bát tiểu thư rất thất vọng về ngươi, về các ngươi.

Mấy người Ngô Tuấn bị nói chỉ im lặng cúi đầu, vô cùng xấu hổ.

Nhưng Lâm Phàm lại rất bình thản, thất vọng càng tốt, càng thất vọng càng không quấy rầy hắn tu luyện, đều là người nhà các ngươi tự cắn nhau, bây giờ còn trách ai, trừ phi ngươi mở miệng đánh chết huynh đệ tỉ muội ta, còn bắt ta phụ trách, vậy thì ta tuyệt đối không đắn đo cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Đợi đến khi Trương quản giáo rời đi, Lâm Phàm cảm thấy tâm trạng mấy huynh đệ sa sút, bèn nói lời an ủi: “Đều sao vậy, có gì không vui chứ, chuyện như này có ai muốn đâu, cứu được bảy phần hàng hóa đã là tốt lắm rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Nhưng chung quy vẫn là trách nhiệm của chúng ta.” Ngô Tuấn nói.

Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai hắn ta, không đáp lại.

Nếu đã thích đau lòng thì cứ đau lòng đi, không an ủi ngươi nữa...

***

Mãi đến khi trời gần sáng, nhóm người Bát tiểu thư mới rời đi, dù sao cũng không biết nên đàm phán với phú thương họ Vương như nào, xem tình hình trước mắt, không khéo phải bồi thường không ít.

Trong phòng.

“Tình hình sao rồi?” Quách Chính Đường hỏi.

Lâm Phàm đáp: “Có kẻ phóng hỏa, vớt vát được bảy phần, vẫn gọi là ổn, không khiến đối phương hoài nghi, có điều lại khiến cho Bát tiểu thư vô cùng thất vọng, há há.”

“Ngươi còn cười được?”

“Sao lại không cười được, tốt nhất là cứ nói ta làm việc tắc trách, phạt đi canh giữ đập nước, như vậy là thích nhất.” Lâm Phàm không mảy may màng đến địa vị danh lợi ở Kình Lôi minh.

Chỗ này quá nhỏ, không lọt mắt.

Quách Chính Đường lắc đầu, nằm nghiêng người trên giường, nhìn cái tên ngốc chỉ giỏi suy nghĩ khác người.

Trước lúc tu luyện, Lâm Phàm dường như sực nhớ ra chuyện gì.

“Lão Quách, nhắc nhở ông một tiếng, chờ đến khi tu vi đạt đến Đoán Khí tầng chín, ta sẽ phải ra ngoài tìm kiếm con đường của riêng ta, lúc đó ông cứ cẩn thận suy nghĩ việc chúng ta hợp tác đi.”

“Ta biết, ta sẽ cho ngươi một đáp án khiến ngươi hài lòng.”

“Được.”

Vẫn tiếp tục tu luyện như thường, những tháng ngày bình yên lại qua đi, hắn không muốn nhúng tay vào những loại chuyện hỗn tạp phiền phức, mục tiêu chân chính, đã được xác định từ sớm, gia tăng tu vi. Lão Quách từng nói, Tẩy Tủy cảnh mới là khởi đầu của võ đạo.

Còn Đoán Khí cảnh, chỉ là sự đào thải những kẻ theo đuổi võ đạo mà thôi.

Ngày hôm đó.

Ngô Tuấn vội vàng chạy đến đây, mang theo vẻ mặt hoảng loạn: “Lâm huynh, Trương quản giáo đến bên tàu, kêu huynh qua đó, giống như có chuyện không ổn.”

“Không sao.” Lâm Phàm biết vụ phóng hỏa ở bến tàu làm hắn chịu không ít ảnh hưởng, ở Kình Lôi minh kẻ tài giỏi sẽ được thăng chức, mặc kệ lát nữa xảy ra chuyện gì, hắn đều chấp nhận, cũng rất dửng dưng, dù sao bản thân cũng không canh cánh trong lòng chuyện ở Kình Lôi minh.

Quách Chính Đường mơ màng ngủ nói: “Tiểu tử, ngươi đây sắp bị giáng chức rồi.”

“Đoán được từ lâu rồi, lão Quách...” Lâm Phàm mỉm cười nhìn Quách Chính Đường.

“Ta sẽ không chạy mà.”

“Nhanh thôi.”

Bốp!

Bàn tay nện xuống, lão Quách âm thầm mắng nhiếc hắn ngàn vạn lần, té xỉu trên giường, ở với nhau lâu như vậy rồi, ngay cả chút tín nhiệm ấy cũng không có.

“Đi.” Lâm Phàm giục.

Ngô Tuấn hỏi: “Không trói lão ta lại à?”

“Không cần, ta tin chắc lão sẽ không chạy đâu.”

“Thế đây là...”

“Thói quen mà thôi.”

Lâm Phàm phát hiện thói quen là một thứ rất đáng sợ, hắn tin tưởng lão Quách chắc chắn sẽ không chạy trốn, nhưng lâu ngày lúc rời đi đều quen nện tay xuống, nếu không sẽ cảm thấy thiếu thiếu.

Bến tàu.

“Trương quản giáo tìm ta có chuyện gì?” Lâm Phàm đi tới trước mặt đối phương, kính cẩn hỏi. Không cần biết tu vi của bản thân ra sao, đối phương vẫn là bậc tiền bối ở Kình Lôi minh, thân là tiểu tinh anh như hắn, phép tôn trọng cơ bản vẫn phải có.

Trương quản giáo tiếc hận rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi ấy, thật sự làm ta thất vọng! Ngươi là người nổi bật nhất trong đám đó, ta đánh giá cao ngươi, Bát tiểu thư cũng đánh giá cao ngươi, giao cho ngươi đi trông coi bến tàu, nhưng không ngờ rằng ngươi lại tắc tránh như vậy.”

Ngô Tuấn vội vàng nói: “Trương quản giáo, chuyện này không liên quan đến Lâm tinh anh. Lâm tinh anh phát hiện ra sự cố, cũng đã gấp rút cứu hàng hóa.”

“Hử?” Trương quản giáo thấy Ngô Tuấn dám lên tiếng, mắt nheo lại, Ngô Tuấn sợ hãi không cúi đầu không dám nói tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK