Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quách gia cứ yên tâm, có bài học thất bại của ông, ta nào dám không cảnh giác.”

“Tiểu tử ngươi sắp đi rồi, không thể nói ra câu nào khiến ta mát lòng sao, không khéo lần sau người quay về, ta chỉ còn lại một nắm đất, khi ấy nhớ đốt vàng mã cho ta.” Lão Quách cười mắng.

Lâm Phàm vỗ vai lão Quách, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lão Quách, ông phải sống thật khỏe mạnh cho ta, ta đến thành Hà Tân tiêu diệt kẻ thù đầu tiên của ông trước, để ông được vui vẻ thoải mái, sau đó đến kẻ thứ hai, để ông có chút cảm giác chờ mong.”

“Được, có được câu nói này của ngươi, ta phải chờ ít nhất mười năm.” Lão Quách cười lớn, có lẽ trong hơn ba mươi năm kể từ khi bị phế, mấy tháng này lão mới được sống vui vẻ.

Giá như... Không có giá như.

Giá như Lâm Phàm sinh ra sớm hơn vài chục năm, lão sẽ nguyện lòng cùng hắn đến sơn môn lang bạt trời đất một phen.

Nhưng mà nhân sinh thế sự vô thường.

Sáng sớm, mặt trời dần nhô lên trên mặt biển. Tối qua không nóng lắm, nên sáng nay sương sớm mờ mịt bao phủ khắp bến tàu.

Cả đám người đứng đó.

“Lâm ca, chuyến này đi thuận buồm xuôi gió.” Ngô Tuấn ôm lấy vai Lâm Phàm, vành mắt đỏ lên, có những tình cảm không cần nói thành lời, không nỡ chỉ là không nỡ, hắn ta luôn biết Lâm ca và bọn hắn không giống nhau.

Bọn hắn cùng lắm chỉ sống trong một địa phương nho nhỏ.

Nhưng Lâm ca là một con hùng ưng, chỉ một thành Thiên Cửu sao có thể chứa đựng được hắn, trời xanh đất rộng mới là chỗ để hắn bay cao.

Lâm Phàm nói: “Đi theo lão Quách chăm chỉ học tập, ông ấy sẽ dạy bảo ngươi.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Ngô Tuấn biết lai lịch của lão Quách, hơn ba mươi năm trước là một đại nhân vật, kinh nghiệm phong phú, đường lão đi còn nhiều hơn cơm hắn ta ăn, theo lão học tập chắc chắn là một lựa chọn đúng đắn.

Các huynh đệ đi theo hắn ta đã kinh doanh quán rượu rồi, tuy rằng góp vốn kinh doanh, nhưng có những khách quen từ Kình Lôi minh, mỗi tháng sẽ kiếm được không ít lợi nhuận.

Từng người đến tạm biệt.

Bọn họ xông pha cùng Lâm Phàm, chưa từng hối hận, thấy Lâm Phàm sắp rời đi, tâm trạng cũng giống như Ngô Tuấn, đều không nỡ rời xa, mãi mới có một đại ca tốt ở cùng bọn họ, chưa được bao lâu đã phải rời đi.

Buồn bã ủ ê.

Hoàng Chương đi đến trước mặt Lâm Phàm, đưa cho hắn bọc quần áo: “Ta không có thứ gì tốt, những cái này đều cho ngươi.”

Lâm Phàm nhận lấy bọc quần áo, biết bên trong là đồ gì, nhưng với kinh nghiệm của hắn, bí tịch Đoán Khí tầm thường đã vô dụng, nếu có tu luyện, không khéo còn ảnh hưởng đến thực lực tổng hợp của hắn, quá hỗn tạp, quá chắp vá, nhưng mà thứ này là tấm lòng của Hoàng Chương, đương nhiên phải nhận.

Hắn có một cảm giác rất đặc biệt với Hoàng Chương.

Gã Hoàng Chương này, thật lòng mà nói, bảo gã ăn hại cũng không ngoa, mặc dù rất lươn lẹo, nhưng về mặt nghĩa khí thì lại nhát như chuột.

Nhưng hắn có được như hôm nay, không thể phủ nhận công lao Hoàng Chương đi tìm bí tịch cho hắn.

“Hoàng huynh, không nay từ biệt không biết bao giờ mới gặp lại, tấm lòng của ngươi ta xin nhận, sau này vay tiền nhớ phải trả hết, không thì sợ rằng chờ đến khi ta trở về, ngươi sẽ thảm lắm.” Lâm Phàm nói.

Câu trước huynh đệ tình thâm, câu sau lại khiến Hoàng Chương dựng tóc gáy.

“Lâm huynh...” Hoàng Chương nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt hèn mọn.

Lâm Phàm cười nói: “Không phải sợ, ngươi cũng đâu có nợ tiền ta.”

“À phải.”

Hoàng Chương bình tĩnh, nghĩ lại thấy có gì phải sợ đâu.

Hắn chia tay mọi người, lúc nhìn về phía Bát tiểu thư, thu lại nụ cười, gật đầu với đối phương. Nhìn là biết, dáng vẻ lạnh lùng này chính là ăn người ta xong liền trở mặt.

“Các vị, giang hồ đường xa, sau này gặp lại.”

“Cáo từ.”

Lâm Phàm leo lên tàu buôn, đứng trên đuôi tàu, cùng mọi người nhìn nhau, rốt cuộc rời khỏi nơi này, mới ngày nào bắt đầu tích lũy nay đã đầy đủ, thế giới bên ngoài dần dần mở ra với hắn.

“Lâm ca, đi đường cẩn thận...” Ngô Tuấn hét lên.

“Đi cẩn thận.”

“Tiểu tử thối, nhớ chú ý an toàn.”

Ánh mắt hiền hậu của lão Quách ánh lên sự lo âu, ngóng theo như đang ngóng thằng cháu ruột xa đi nhà.

Nếu như Lâm Phàm biết được suy nghĩ này của lão, chắc chắn sẽ nện tay xuống, để lão Quách tiếp tục được ngủ ngon.

Trương quản giáo khẽ nói: “Bát tiểu thư, hắn đi rồi.”

“Ta nhìn thấy rồi.”

“Bát tiểu thư, sự lựa chọn của người rất đúng đắn, bây giờ bên ngoài đã biết Kình Lôi minh có một cường giả Tẩy Tủy cảnh, đây chính là con át chủ bài của chúng ta, dù hắn không có đây, nhưng uy danh vẫn còn đó.”

“Ừ, ta biết.”

Trương quản giáo gật gù, ý hắn ta chính là, hi vọng Bát tiểu thư sẽ tuân thủ nữ tắc, cho dù không xuất phát từ tình cảm, nhưng vì tương lại của Kình Lôi minh, vẫn cần phải giữ mình.

Rất rõ ràng.

Bát tiểu thư hiểu ý của hắn ta.

Chỉ cần hiểu là dễ bàn rồi.

Thuyền chạy ra khỏi bến tàu, bóng người trên bờ dần trở nên mơ hồ, mỗi lúc một nhỏ, Lâm Phàm quay về khoang tàu tu luyện, mấy ngày đi đường không gọi là xa, đồng thời chiếc tàu buôn này cũng là cái an toàn nhất.

Kẻ nào dám liều mạng gây sự ở đây.

Mấy ngày sau.

Thành Hà Tân.

Bến tàu.

“Cho ta một kẹo hồ lô.” Một người trẻ tuổi vời ông lão bán kẹo hồ lô, khẽ nói.

Trả tiền rời đi.

Lâm Phàm cắn kẹo hồ lô, hướng về phía trong thành, lâu lắm chưa đến thành Hà Tân, nơi này vẫn không đổi.

Phố xá sầm uất.

Hắn giống như một du khách bình thường, đi dạo trên phố, ngửi thấy mùi thơm liền mua chút đồ ăn, cảm xúc không giống nhau. Lúc trước ở thành Thiên Cửu hắn chỉ là một tiểu tinh anh, làm chuyện gì cũng phải biết điều, giống như bị người khác cai quản.

Mà bây giờ, sông nhỏ đổ ra biển lớn, vùng vẫy như cá gặp nước, cảm giác không lo lắng không buồn phiền thật dễ chịu.

Nhưng vào lúc này.

Tiếng khua chiêng gõ trống truyền đến.

Hóa ra có người đi đón dâu.

Hắn lui vào ven đường, chen vào đám dân chúng, theo dõi tình hình.

“Ôi chao, cô nương nhà này phải tội, Thường gia kia không phải con người, cô nương nhỏ như thế cũng nỡ chà đạp.”

“Đúng nha, ngoài mặt thì qua đó làm phu nhân sống trong nhung lụa đấy, nhưng mà ai biết được.”

Thường gia?

Hắn đến thành Hà Tân để tìm Thường gia đây.

“Là ai trong Thường gia cưới cô nương này?” Lâm Phàm tò mò hỏi.

“Lão gia Thường Uy Dũng của Thường gia, bảy mươi, tám mươi tuổi đầu mà còn chà đạp tiểu cô nương, đúng là cái thứ nghiệp chướng.” Một phụ nữ hùng hổ nói.

Sau đó nhìn thấy Lâm Phàm, mắt sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK