Lâm Phàm và Phục Bạch liếc nhìn nhau. Cả hai ăn ý gật đầu. Trần Uyên biết trận chiến này hắn ta không cần tham dự, chỉ cần đứng xem là được. Đồng thời còn phải chú ý nọc độc của độc giao, tránh cho chúng rơi lên người đệ tử khác. Lâm Phàm bay lên trời, thần thái kiêu ngạo: “Một con độc giao hèn mọn cũng dám làm càn. Chúng ta đi ngang qua, đối mặt với nhau, ngươi mới một lời không hợp đã phun nọc độc, hiển nhiên là muốn khiêu khích. Đừng trách ta không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.