Hiện giờ tình trạng của hắn đang rất tốt, địa vị không cao, thuộc loại vừa đủ, nhờ đó mà bản thân cũng có thể dư giả thời gian để tu luyện.
Bây giờ tu vi của hắn đã là Đoán Khí tầng bảy rồi.
Dựa theo lời Tần Hổ đã nói, tầng chín là ngưỡng cửa và đồng thời cũng chính là bước ngoặt quan trọng nhất trong việc tu luyện, tạm thời Lâm Phàm vẫn còn chưa nghĩ ra con đường mai sau, hắn chỉ có thể từ từ thăm dò từng bước một mà thôi.
Ban đêm, trong tửu lầu, Trương quản giáo bỏ tiền túi ra để dẫn các bang chúng đi uống rượu, cũng xem như là sau khi buổi đấu võ kết thúc, hắn ta thay Bát tiểu thư phụ trách những việc này, làm cho đám bang chúng khắc ghi ân tình của nàng.
Thế nhưng lúc này, Trương quản giáo lại đang đứng đối diện với Lâm Phàm, sắc mặt cực kì khó coi, thoáng hơi nổi giận.
“Ngươi nên cho ta một lý do đi.”
Trương quản quản giáo cảm thấy Lâm Phàm cũng rất bình thường, không hẳn là quá ưu tú, nhưng dù gì hắn cũng được xem là người nổi bật nhất trong cả đám bang chúng kia, đã được đề bạt làm tiểu tinh anh, bước khởi đầu cũng tốt hơn người thường rất nhiều, vậy thì chắc chắn hắn sẽ tìm cách để tiếp tục leo lên vị trí cao hơn.
Thế mà Lâm Phàm lại không tham gia cuộc đấu võ để tự thể hiện mình, đúng thật là…
Hầy.
Trương quản giáo thật không biết phải nói gì hơn.
Tu vi của những bang chúng tham gia đấu võ cũng không hẳn là cao, có người là Đoán Khí tầng ba, cũng có người là tầng hai, ngay cả người chưa đạt đến Đoán Khí cảnh mà cũng góp mặt. Thậm chí thứ hạng của mấy kẻ đó còn không tính là quá thấp, được dịp ra mặt trước mọi người rồi còn gì.
Thế nhưng Lâm Phàm thì ngược lại, không thấy mặt mũi đâu.
“Trương quản giáo, tại đêm đó ta mệt quá nên đã ngủ quên mất, ta biết mình sai rồi, để ta tự phạt một ly vậy.” Lâm Phàm bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Ai, tiểu tử ngươi cũng đã nhập minh được một khoảng thời gian rồi, sao lại không biết nắm bắt cơ hội vậy chứ, bao nhiêu người muốn có mà còn không được.” Trương quản giáo lắc đầu, sau đó hắn ta cũng không nói thêm gì, cơ hội rất công bằng, chỉ có thể xem ngươi biết nắm bắt hay không mà thôi, có người nắm bắt được, nhưng có người lại không, nếu bản thân còn không biết quý trọng cơ hội đó thì sự việc cũng đâu còn cách nào khác.
Lâm Phàm tỏ ra vô cùng biết lỗi, chỉ khi hắn nói mấy lời hay ho này thì tâm trạng của Trương quản giáo mới có thể tốt lên chút ít.
Ôi chao, việc được nổi bật trong mắt người khác đúng là loại chuyện khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà, tựa như một học sinh ưu tú trong mắt thầy cô giáo chẳng hạn, khi đối mặt với một cuộc thi hết sức quan trọng, người nào có xếp hạng cao thì sẽ được cử đi thi, khi đó không chỉ mỗi học sinh là người được hưởng lợi, mà ngay cả thầy cô giáo cũng vô cùng nở mặt nở mày.
Nhưng mẹ nó ai mà có thể ngờ, tên học trò đó thế mà lại ngủ quên không tham gia, đúng là phá hư hết mọi chuyện.
…
Đối với những người có địa vị không cao mà nói, mỗi ngày đều thật yên bình, sóng êm biển lặng, chưa từng gặp phải nguy hiểm như trong tưởng tượng, những mối nguy đó chỉ rơi trên người những kẻ kiêu ngạo ương bướng mà thôi.
Tương tự, Lâm Phàm cũng là loại người không thích trêu chọc vào phiền phức, hắn chỉ muốn nỗ lực tu luyện, không hề muốn bị phiền phức tìm tới cửa.
【Nhắc nhở: Điệp Sơn Kình tăng cấp!】
【Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp ba trăm lần!】
【Nhắc nhở: Nhận được điểm vạn năng + 300!】
Lâm Phàm nhìn thấy bội số phát động bạo kích nhiều đến thế thì vẻ mặt không khỏi vui sướng. Kình đạo Điệp Sơn Kình đột nhiên tăng vọt, một cổ kình đạo vô hình khuếch tán từ quanh thân hắn ra ngoài, vô thanh vô tức, tầng không khí như bị chèn ép.Lão Quách đang nằm dựa vào tường trông lão hơi tiều tụy, ban đầu kiếp sống bị cầm tù cũng khá tốt, nhưng sau một khoảng thời gian dài, mặt tinh thần của lão lại phải chịu tra tấn hết sức nghiêm trọng.
Bỗng nhiên.
Quách Chính Đường như vừa gặp phải quỷ, lão bật thẳng người dậy, vội vén mái tóc đen bù xù trước mặt ra, hai mắt trừng lớn tròn xoe, gắt gao nhìn chòng chọc vào Lâm Phàm.
“Sao có thể, ngươi rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?”
Quách Chính Đường kinh ngạc hô lên, biểu cảm há hốc mồm chứng tỏ lão đang không dám tin vào mắt mình.
Lão thật sự không nhìn nhầm.
Bí pháp mà tên gia hỏa này tu luyện lại tăng cấp rồi.
Không thể nào có chuyện này được, bất cứ loại bí pháp nào cũng cần có khoảng thời gian tu luyện rất dài mới mới có thể gia tăng kình lực lên được, thế nhưng bây giờ dù tính cỡ nào thì cũng chỉ mới có một tháng, vậy mà hắn lại tăng cấp nữa rồi, tốc độ này thật sự quá đáng sợ rồi đó.
Lúc này.
Lâm Phàm lại hết sức bình tĩnh, không hề kích động như hồi trước.
“Nâng cấp!”
【Tiêu hao: Điểm vạn năng -260.】
Lâm Phàm nhìn vào giao diện.
【Lâm Phàm!】
【Mị lực: 80/100 (0/10).】
【Cảnh giới: Đoán Khí tầng tám (0/300).】
【Thiên phú: Thượng đẳng (0/1000).】
【Võ kỹ: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (viên mãn). Toái Tinh Tùy Ảnh Thối (viên mãn), Tứ Hợp Chưởng (viên mãn)】
【Bí pháp: Điệp Sơn Kình (nhập kình)!】
【Độ thông thạo: Điệp Sơn Kình (0/2000)!】
【Điểm vạn năng: 73 điểm.】
Khi cảnh giới của hắn tăng lên, khí kình trong cơ thể Lâm Phàm trở nên tăng vọt, toàn bộ tinh khí thần đều xảy ra sự thay đổi đến long trời lở đất, khiến cho người ta cảm thấy thật khác biệt.
“Đột phá.”
Quách Chính Đường lại khiếp sợ thêm lần nữa, cả người lão đều khẽ run lên, cảm giác lúc này của lão chẳng khác nào đang chứng kiến một sự việc nào đó cực kì đáng sợ.
“Lão Quách, cảm thấy thế nào?” Lâm Phàm nhìn về phía Quách Chính Đường, ý tứ cũng rất rõ ràng, đó là hắn đang muốn hỏi đối phương, khi thấy ta đột phá được trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sự nỗ lực, sự thiên phú này, ông thực sự không có bất cứ ý nghĩ nào sao?
Hắn muốn gây ấn tượng với Quách Chính Đường.
Đối với lão Quách, loại chuyện tầm thường như khiến đối phương cảm kích hay dựa dẫm đều rất vô dụng, đối với những người trong lòng có mục đích, họ sẽ không muốn nhìn thấy bất kì sự ơn nghĩa hay giao hảo nào, mà đó chính là hi vọng, loại hi vọng có thể giúp bản thân báo thù.